Diệp Kiều không nói gì, lẳng lặng nhìn anh.
Sao anh không biết xấu hổ vậy chứ?
Tặng cô một bộ nội y tình thú, rõ ràng là anh mưu lợi cho bản thân.
Lục cầm thú bị cô nhìn chằm chằm thì có chút chột dạ, nhưng sự chột dạ kia rất nhanh đã bị cái sự không biết xấu hổ của anh chinh phục. Anh đưa mắt nhìn cô, vẻ mặt hợp tình hợp lý.
“Không thích sao?” Anh nhàn nhạt hỏi.
“Em thích cái gì chứ? Em không phải đàn ông!” Diệp Kiều phản bác, vẻ mặt ghét bỏ cái sườn xám thiếu vải mỏng đến đáng thương trên tay.
“Bà Lục, chẳng lẽ không phải những thứ chồng em thích em cũng thích sao? Anh vô cùng thích cái áo ngủ này. Đêm nay em mặc cái này đi!” Lục cầm thú mặt dày nói.
Diệp Kiều đang muốn đấm anh một cái bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.
“Lục cầm thú, cái áo ngủ này là anh mua?” Cái loại đồ này cũng phải mua ở cửa hàng đồ chơi dành cho người lớn. Là anh tự mình đi mua?
“Đúng. Chọn lựa kỹ càng.” Anh nghiêm túc nói.
“Anh đi cửa hàng đồ người lớn mua nội y tình thú?” Diệp Kiều không thể tưởng tượng ra hình ảnh một người như Lục Bắc Kiêu đi tới cửa hàng đồ người lớn mua đồ. Tuy rằng anh là một kẻ cầm thú, nhưng mà, rõ ràng là một quân nhân chân chính, khẳng định anh phải giữ mặt mũi.
Nhưng mà, còn chọn lựa kỹ càng.
Lục Bắc Kiêu sửng sốt, sau đó hiểu được ý cô.
“Mua trên mạng.” Anh nghiêm túc nói.
Thật sự là chọn lựa hoa cả mắt mới chọn được một cái.
“Ha?! Anh… anh thật sự mua trên mạng? Còn mua nội y tình thú?” Diệp Kiều lập tức tưởng tượng ra dáng vẻ của anh lúc mua. Chắc chắn là tự nhốt mình trong thư phòng, lén lút tìm kiếm.
Lục cầm thú càng nghiêm túc hơn, “Là Tiểu Thất dạy. Em còn hỏi cái gì, mau thay đi. Hôm nay là ngày sinh nhật của anh, em đừng phụ lòng anh!”
“Anh… anh bảo Tiểu Thất dạy anh mua? Có mất mặt không?” Diệp Kiều tức giận nói.
“Lão tử bảo hắn dạy cách mua đồ, không bảo hắn dạy mua cái này!” Anh phản bác. Anh thật sự sẽ không dạy hư con trai út.
Diệp Kiều lại tưởng tượng ra hình ảnh Lục Bắc Kiêu được Dạ Thất dạy cách mua đồ trên mạng. Sau khi hoàn hồn thì nhìn anh vẻ coi thường, “Ngài Lục, hôm nay em đã tặng quà cho anh, buổi tối không có nghĩa vụ hầu hạ anh!”
Hôm nay cô đã tặng anh một cái đồng hồ hàng hiệu, tuy rằng thường ngày anh không có nhiều cơ hội đeo, nhưng cô biết anh thích đồng hồ, còn thích xe.
Hôm nay, đồng chí Đỗ Quân không tới, nhưng đưa xe tới.
Sắc mặt Lục cầm thú trầm xuống.
Đây là món quà anh chọn thật lâu mới được, lúc trả tiền còn dùng tiền của Dạ Thất, phải rất mất công mới trả tiền thành công.
Vậy mà cô không chịu mặc.
“Bà Lục, em làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng chúng ta.” Lục cầm thú mặt dày nói.
“Ngoài miệng là anh tặng quà cho em, nhưng lại mưu lợi cho mình, đó mới là ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng.” Diệp Kiều nhìn anh vẻ ghét bỏ.
Nói rồi ném cái sườn xám đó xuống, đi về phía nhà vệ sinh.
Lục cầm thú nhìn cái sườn xám bị ném một chỗ đó nghiến răng, tức giận đi ra khỏi phòng ngủ, tìm Dạ Thất chơi cờ.
Tài nghệ chơi cờ của Tiểu Thất không bằng Lục Tiểu Cổn.
Diệp Kiều tắm rửa xong, đợi một lúc lâu không thấy anh về phòng thì đi ra ngoài, liền nhìn thấy hai cha con đang ngồi chơi cờ hút thuốc ngoài sân.
“Anh Kiêu, anh không ngủ sao?” Cô cao giọng hỏi.
Lục Bắc Kiêu không ngẩng đầu lên, “Không ngủ!”
“Vậy anh đừng hối hận!” Diệp Kiều nói xong, đem cửa chính khóa lại.
Từ từ, cô có ý gì?
Dạ Thất còn đang chờ Lục đại ma vương đi tiếp thì đột nhiên anh đứng dậy, vứt bỏ đầu thuốc, đi nhanh vào nhà.