Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 114 - Chương 114:

Chương 114:

Môi lưỡi nóng bỏng của anh rải khắp cái gáy trắng ngần của cô, những cái liếm dịu nhẹ dần dần mạnh lên, trở thành mút mát có lực, cánh tay rắn chắc vòng quanh eo thon của cô cũng siết chặt hơn, như muốn lắp cô vào trong vòng tay của chính mình!

Hơi thở nóng hổi của anh phả lên gáy cô truyền đến cảm giác tê dại, như một dòng diện chạy dọc đi, cả tứ chi cũng đều bị dòng điện ấy chích qua, cô không tự chủ co quắp ngón chân và ngón tay lại, hô hấp cũng nặng nề hơn…

“Thịt bò khô có gì ngon chứ, bây giờ anh chỉ muốn một ngụm ăn sạch em!” Anh cắn răng nói, hô hấp cực nóng.

“Anh Kiêu…” Cô muốn ngăn anh lại, suy cho cùng nơi đây là ký túc xá của anh, quay đầu lại bị giọng nói phát ra kia đập lại, vừa quyến rũ vừa mê hoặc.

Đối với đàn ông đang phấn kích mà nói thì giọng nói mê người kia không còn nghi ngờ gì chính là thuốc kích thích, một cánh tay lớn bắt bắt lấy eo cô dùng sức xoay lại, cơ thể bé bỏng của cô bị anh lật qua, Diệp Kiều mềm nhũn hai chân, suýt chút không đứng vững nổi.

“Anh Kiêu ơi… Ưm—” Anh chính là nóng lòng như thế, nhìn thấy đôi môi của cô, nhanh chóng ngậm lấy!

Cô cũng hôn lấy anh thắm thiết, đầu của hai người xoay trái xoay phải, hôn nhau đến vang lên âm thanh chụt chụt!

Nụ hôn này kéo dài tận mười phút, anh còn chưa có ý định tha cho cô, Diệp Kiều sớm đã mềm thành một đống, được anh giữ lấy trong vòng tay: “Anh… Kiêu… xin anh… em không thở được nữa…”

“Đã tin chưa?” Giọng nói của anh pha chút hơi thở hổn hển, bờ môi dán lên cánh môi của cô, bên khóe môi còn vương nước bọt cọ xát với cô, vừa ngứa vừa tê dại.

“Hửm?” Tin cái gì chứ?

“Phổi của anh rất khỏe, hôn em một cái hôn tận nửa giờ cũng không vấn đề gì!” Anh cắn răng nói.

Ánh mắt sáng rực rơi trên gương mặt đỏ hồng của cô gái mềm mại quyến rũ trong tay, sao cô có thể ngọt ngào như vậy, xinh đẹp như vậy!

Qủa thật là độc chết anh mà!

À! Anh vẫn còn nhớ lời thả thính trong điện thoại lần trước!

“Tin! Tin! Anh Kiêu, đang ở ký túc xá của anh, không nên đâu…” Ừm, thật sự không nên, suy cho cùng thì chỗ này cũng là quân doanh, anh còn là con trai của chỉ huy, truyền ra ngoài, ảnh hưởng không tốt!

Cuối cùng Lục Bắc Kiêu cũng buông cô ra, lui về sau hai bước dài, ánh mắt sáng bừng, cứ nhìn chằm chằm vào bé cưng ngốc của anh.

Diệp Kiều bị anh nhìn đến đỏ mặt hơn: “Bộ quần áo ngụy trang này của em không đẹp nhỉ, có phải rất đàn ông, không giống con gái lắm nhỉ?”

Đồ ngụy trang màu xanh quân đội hơi rộng rãi, nhưng lại tôn lên gương mặt của bé cưng ngốc càng trắng hơn, trắng nõn hồng hào!

Bé cưng ngốc của anh thật là vừa xinh xắn và đẹp trai!

“Em mặc quần áo rách rưới cũng có thể mê hoặc anh đến chết! Đương nhiên không mặc thì càng đẹp hơn!“ Anh lưu manh nói, nói xong, hai tay túm lấy vạt áo thun vén lên, cởi ra khỏi đầu rồi tiện tay ném đi, một thân cơ bắp cũng theo đó lộ ra trần trụi!: “Anh đi tắm cái, luyện tập cả buổi chiều, người toàn mồ hôi!”

Diệp Kiều đang định giúp anh nhặt quần áo, đột nhiên trông thấy trên cánh tay trái to khỏe của anh quấn một vải băng, trên vải băng còn nhuộm ra rất nhiều vết máu!

“Anh Kiêu! Anh bị thương rồi?” Cô xông về phía trước bắt lấy cánh tay anh, đau lòng nói, lúc thu tay lại hai mắt đã đỏ lên.

Lục Bắc kiêu nhếch môi, vẻ mặt không mấy để ý đến: “Chút vết thương nhỏ này có là gì? Ngoan, đừng lo!” Câu sau dịu dàng nhẹ nhàng, là an ủi vỗ về, bàn tay to lớn giơ lên nhẹ xoa nửa gương mặt nhỏ nhắn của cô.

“Đã chảy máu rồi!” Cô trợn trắng mắt nhìn anh quở trách, trong đôi mắt to đã đỏ lên ấy tràn đầy nước mắt.

Nhớ đến tương lai trong kiếp trước anh hy sinh, lòng càng thêm đau, càng thêm lo lắng.

“Ngoan, không được khóc, khóc rồi là anh không thương em nữa đâu!” Anh nam tính thô bạo, nào chịu được cô lo lắng, vốn là vết thương nhỏ không đáng nhắc đến, bé cưng ngốc này còn nghiêm túc như vậy!

Cũng thật là quan tâm đến anh!

Diệp Kiều chôn mặt vào lồng ngực anh, hai tay ôm lấy eo anh nói: “Anh dám không thương em!”

Ngữ khí bá đạo, tràn đầy sự kiêu ngạo, cũng mang theo tiếng nức nở.

Bình Luận (0)
Comment