Anh cười rồi, nụ cười ấy đến từ tận đáy lòng.
“Không dám, không dám không thương em!” Trong lúc nói chuyện, anh tháo mái tóc tết tinh xảo của cô ra, tóc dài xõa xuống, bàn tay to lớn luồn vào trong từng sợi tóc, tung lên mái tóc mềm mượt như tơ lụa, thật sự yêu thích đến không muốn rời!
Diệp Kiều dán vào nơi trái tim anh, hít sâu hơi thở nóng bỏng trên cơ thể anh, nghe nhịp tim của anh, mãi một lát sau mới luyến tiếc ngẩng lên, lại đau lòng nhìn vết thương của anh.
“Miệng vết thương còn chưa lành đã huấn luyện rồi, đến bao giờ mới khỏi hẳn đây?” Máu trên vải băng rõ ràng là mới nhuộm ra.
“Thật sự là vết thương cỏn con, anh Kiêu của em mình đồng da sắt, không có gì đáng ngại, qua hai ngày là khỏi rồi!” Nhìn bé cưng ngốc đau lòng, còn có vài giọt nước mắt trong suốt vươn trên đôi hàng mi dài đen nhánh.
“Anh mau đi tắm đi, đừng để thấm nước!” Cũng phải, chuyện súng tự đào * trong kiếp trước anh đều đã làm rồi, vết thương nhỏ này có là gì chứ.
Cửa lớn ký túc xá bị Lục Bắc Kiêu trực tiếp khóa trái lại, Diệp Thành và Đại Ngốc vẫn còn đang bị nhốt ngoài cửa kia kìa.
“Tổ trưởng, anh nói xem bao giờ Tiểu Lục có thể xong chuyện đây? Tôi nóng muốn chết rồi! Còn muốn đi nơi nào mát mẻ ăn bữa cơm nữa, đói chết được!” Đại Ngốc ngồi xổm bên bờ tường, tuy đã cởi đồng phục huấn luyện trên người rồi, cũng đã lột mũ sắt xuống, nhưng đang là mười một mười hai giờ trưa, nắng rất to.
“Đại Ngốc, đừng gấp, Tiểu Lục là tay mới, xe này không chạy được mấy phút đâu!” Diệp Thành cười nói.
Lúc này, khóa cửa ký túc xá được mở ra: “Tôi nói mà, không đến mấy phút! Ha ha ha ha—” Diệp Thành càng vui vẻ.
“Anh Đại Ngốc, các anh mau vào đi!” Chỉ thấy Diệp Kiều còn mặc quần áo ngụy trang, như không có chuyện gì mà thò đầu ra nói, còn trợn mắt với Diệp Thành!
“Uầy, xe này không chạy hả?” Diệp Thành vào phòng xong, quan sát thấy ga giường không có thay đổi gì, không kiềm chế được nói.
Diệp Kiều tiến lên phía trước giơ chân lên đạp lên bắp chân anh ấy: “Diệp Thành, anh còn nói bậy coi chừng ngày nào em cũng nói xấu anh trước mặt ông nội! Đưa anh đi giữ gìn nền hòa bình của Châu Phi!”
“Đừng đừng đừng, Kiều Kiều, giờ anh quả thật coi em là em gái ruột đó!” Diệp Thành vội nói, chỉ thấy Diệp Kiều đưa cho Đại Ngốc mấy túi nhỏ thịt bò khô, sau đó buột lại.
“Đệt! Tại sao cậu cả tôi đây lại không có thịt bò khô ăn?! Kiều Kiều! Cho anh mấy miếng đi!” Diệp Thành kháng nghị.
“Không cho!” Anh ấy còn muốn ăn thịt bò khô? Anh ấy có bị chậm phát triển không!
“Chết tiệt! Người này có còn là em gái tôi không? Nhóc ngốc này, em còn lấy danh nghĩa tìm anh để đến đó!” Vẻ mặt Diệp Thành như bị tổn thương, nghĩ cũng thấy uất ức lắm.
“Cậu Diệp, anh nên cảm thấy vinh hạnh vì anh còn có giá trị này đó!” Diệp Kiều nói, rồi lấy túi nhỏ thịt bò khô quăng cho anh ấy.
“…” Diệp Thành.
Lúc Lục Bắc Kiêu tắm xong đi ra thì thấy bé cưng ngốc đang giúp anh chỉnh ga giường như cô vợ nhỏ, trong lòng muốn ấm áp bao nhiêu thì ấm áp bấy nhiêu, nếu bé cưng ngốc hai mươi tuổi thì tốt rồi, anh lập tức lấy cô về!
“Còn là lính đặc chủng gì chứ! Ga giường lộn xộn như vậy! Y như miếng tàu hủ ấy?!” Diệp Kiều nhớ lại kiếp trước, lúc ở nhà anh cũng thế, chưa từng thấy anh gấp chăn bao giờ.
Hơi thở thanh mát phả đến, lúc xoay người lại thì vừa đụng phải anh đã tắm xong đứng ngay phía trước: “Ở trường đặc nhiệm, miếng tàu hủ là thứ không thể tồn tại. Lúc kiểm tra mới làm vậy thôi! Ngày thường huấn luyện có thể mệt chết rồi, ai có thời gian dọn mấy cái này chứ!”
Lục Bắc Kiêu cả người chỉ mặc đồ lót màu đen, cầm một cái khăn màu xanh lục chuyên dụng của quân bộ trong tay, đứng thẳng ở đó nói.
Diệp Kiều vừa xoay người, trong mắt toàn là cơ bắp gợi cảm của anh, màu đồng thiếc, từng múi phân ra rõ ràng.
Mẹ ơi, đây là tình tiết định cho cô chảy máu mũi sao! Cô trong thể xác mười tám tuổi nhưng linh hồn thì như tay lái xe lâu năm đó! Anh trai à!