Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 116 - Chương 116:

Chương 116:

Lúc anh mặc quần áo chính là chất kích thích biết đi, vậy cởi quần áo ra thì quả thật là dụ dỗ cô nhào đến bên anh, ừm, chắc chắn là anh cố ý mê hoặc cô rồi!

Đôi mắt của cô gian nan di chuyển từ cơ bụng tám múi mà đối với người bình thường chỉ có thể luyện ra sáu múi kia! Nhìn cũng không dám nhìn, sợ bị đau mắt hột!

“Sao không mặc quần áo vào đi, muốn bị lạnh hả!” Lúc cô nói chuyện còn không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

“Nước lạnh cũng không dập được lửa, còn sợ bị lạnh?” Anh tà khí nói.

“…” Diệp Kiều.

Giúp anh lau sạch người, Diệp Kiều cảm thấy mình đổ mồ hôi đầy người, thật là đòi mạng mà!

Vào lúc Diệp Kiều nhìn thấy được miệng vết thương của anh, trái tim cô co thắt lại, da thịt được khâu lại chặt chẽ, giữa từng mũi khâu giống như chia ra thành một cái miệng, xung quanh miệng vết thương đỏ lên, rõ ràng có dấu hiệu phát tác!

“Đâu phải là vết thương nhỏ, rõ ràng rất nghiêm trọng! Khâu tận mấy mũi này!” Tuy giọng điệu quở trách nhưng lại là đau lòng.

Anh ngồi bên mép giường, cô cúi người xuống đỏ mắt xem miệng vết thương, trong tay cầm cây nhíp, trên nhíp là tăm bông nhúng dung dịch sát khuẩn vết thương, bàn tay ấy không ngừng run rẩy.

“Bé cưng ngốc, lại muốn khóc! Khóc nữa anh cho em khóc trên cái giường này đó!” Anh thả lỏng gương mặt, còn nói mấy lời xấu xa chọc ghẹo cô, lấy cây nhíp trong tay cô qua rồi tự mình làm, lông mày cũng không nhíu lại, động tác cứng ngắc thô bạo chà xát là coi như xong chuyện rồi!

Ừm, đàn ông thô bao chính là thô bạo vậy đó.

“Miệng vết thương của anh phải để lộ ra mới mau lành được! Còn bịt lại cả ngày thì bao giờ mới có thể lành?! Lão Thái cũng quá không có tình người rồi!” Diệp Kiều lại đau lòng nói, Lục Bắc Kiêu đã tự băng bó lại, cô vội vàng giúp anh.

Thật ra thì cô cũng biết ngày thường lão Thái huấn luyện họ hướng về cái chết là vì tốt cho họ, Lục Bắc Kiêu của mấy năm sau cũng là người huấn luyện máu lạnh tàn khốc y như vậy.

Ngày thường càng cho họ khắc khổ càng là cứu họ lúc đến chiến trường, nếu không thì chẳng có bản lĩnh gì, cứ thế đi nộp mạng sao?

“Hai ngày là lành rồi! Đừng lo!” Anh vẫn nói câu ấy.

Diệp Kiều đang muốn hỏi mấy tài liệu tự học tiếng Tây Ban Nha trên đầu giường anh là chuyện gì, thì điện thoại reo lên.

Cô còn tưởng là Tiểu Cổn, kết quả là cậu út yêu nghiệt ngốc nghếch kia.

“Kiều Kiều, Kiều Kiều, con mau giúp cậu út nói với Kiêu Kiêu được không? Người lớn cậu đây từ thành phố N xa xôi đến đón sinh nhật với nó, kết quả nó còn mắng cậu!” Giọng nói yếu đuối đáng thương không ai giúp đỡ của đồng chí Đỗ Quân truyền đến.

Thật ra lúc cô vào quân doanh cũng thấy cậu rồi, còn có chiếc xe việt dã bắt mắt kia nữa. Nghĩ lại, cậu út đối xử với anh Kiêu thật sự rất tốt, rất quan tâm!

“Cậu út, cậu còn chưa đi nữa sao?” Diệp Kiều cười hỏi, mắt nhìn Lục Bắc Kiêu.

“Chưa!” Cậu út yêu nghiệt tủi thân nói.

Lục Bắc Kiêu lấy điện thoại từ trong tay Diệp Kiều, lãnh khốc nói: “Đồng chí Đỗ Quân, để chìa khóa xe lại, cậu có thể trở về lại từ nói cậu tới rồi! Tôi thật không rảnh chào hỏi cậu!” Anh chỉ muốn lái xe chở bé cưng ngốc bỏ trốn cả buổi chiều thôi!

Nói xong, anh cúp máy.

“Anh Kiêu, anh đừng lãnh khốc với cậu út như vậy chứ, cậu út thật sự đối xử với anh rất tốt!” Cô đuổi theo anh đang đi đến tủ quần áo, vừa nói đỡ giúp cậu út, Lục Bắc Kiêu mở tủ quần áo lớn bằng sắt sơn màu rằn ri hết toàn bộ.

“Anh biết, nhưng anh chê dáng vẻ nhưng mấy bà mẹ của cậu ấy! Đàn ông không có chút dáng vẻ của một người đàn ông!” Anh nói đoạn, xoay người nhìn bé cưng ngốc bên cạnh: “Chuyện của em và đồng chí Đỗ Quân, lát nữa anh sẽ xét hỏi em!” Trong giọng nói toàn là nghiêm khắc.

“Anh Kiêu, oan uổng quá! Em có thể có chuyện gì với cậu ấy chứ?” Ngắm nhìn bóng lưng anh cô vội nói.

Anh không để ý đến cô, lấy áo thun màu đen mặc lên, giờ Diệp Kiều mới thấy quân phục treo trong quần áo của anh.

Trên quân phục đường nét thẳng tắp có đính ngôi sao năm cánh màu vàng và huy chương, trong đầu toàn là dáng vẻ anh mặc quân phục lễ phục thắt cà vạt trong kiếp trước, quả thật là đồng phục cám dỗ!

“Anh Kiều, anh mặc lễ phục được không? Người ta muốn ngắm dáng vẻ anh mặc quân phục!” Nắm lấy cánh tay anh lắc lư, cô làm nũng nói.

Bình Luận (0)
Comment