“Mặc quân phục, làm sao anh còn làm chuyện xấu với em?”
Anh sợ lúc mặc quân phục thân mật với bé cưng ngốc, thứ nghĩ đến đều là mấy lời thề hoàn toàn chính trực lúc đứng tuyên thệ dưới huy hiệu, giở trò lưu manh với cô không nổi nữa!
Tất nhiên là Diệp Kiều biết rõ ý của anh, mặt cũng đỏ lên rồi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nói cũng phải! Mặc quân phục phải tuân thủ kỷ luật, vẫn là giữ đến đêm tân hôn mặc đi…”
“Cục cưng, giờ cũng như đêm tân hôn rồi, hửm?” Nghe thấy lời nói của cô, Lục Bắc Kiêu quả thật là yêu cô muốn chết, nắm lấy chiếc eo thon của cô, nâng gương mặt của cô lên, nói xong thì muốn hôn, đúng lúc này hai cái bóng đèn to đùng chướng mắt kia đã trở lại từ phòng tắm!
Diệp Thành và Đại Ngốc cũng coi như ăn mặc chỉnh tề, không còn cách nào, vừa nãy trong phòng tắm, ngài Kiêu đã căn dặn không được cởi trần dù chỉ một chút trước mặc bé cưng ngốc nhà anh!
Ừm, chỉ mình anh được phép cởi trần thôi!
“Đại Thọ Tinh, buổi trưa ăn mừng thế nào đây? Không mời mấy anh đi chiêu đãi một bữa sơn hào hải vị sao?” Diệp Thành lừa đảo nói.
“Chúng tôi đến từ thung lũng núi xa xôi, đâu mời nổi!” Lục Bắc Kiêu cố ý nói đùa, kéo Diệp Kiều đi.
Diệp Thành tức đến nỗi định lật mặt trước mặt Đại Ngốc!
Diệp Kiều lén cười, cầm balo lên rồi đi theo anh ra khỏi ký túc xá.
Hai người ăn cơm trưa ở nhà ăn dành cho lực lượng đặc biệt, Diệp Kiều còn chú ý gọi nhiều mì tương trộn hơn chút, làm mì trường thọ.
Nhân duyên của Lục Bắc Kiêu cực kỳ tốt, kéo cô tùy tiện nhảy lên xe của tiểu ban trưởng, bảo người chở họ đến cổng của quân doanh.
“Kiều Kiều!” Vừa đến cổng, cậu út yêu nghiệt đã nghênh đón, trợ lí của cậu còn giúp cậu che ô.
“Cậu út, sao cậu còn chưa đi vậy? Đã ăn cơm trưa chưa?” Diệp Kiều quan tâm nói.
Bên kia, Lục Bắc Kiêu đã đến trước chiếc xe việt dã Lada Niva mới tinh được nhập khẩu từ nước Nga, trực tiếp xé bông hoa lớn màu đỏ xuống ném sang một bên, rồi lại túm gọn lại dải băng đỏ trên cái đèn lớn. Một chiếc xe việt dã ngầu lòi bị bông hoa màu đỏ to đùng này chà đạp!
“Kiều Kiều! Qua đây! Phí lời với cậu ấy làm gì?!” Anh đứng bên cạnh xe, nhìn bé cưng ngốc vẫn còn đang nói chuyện với cậu út, lên giọng nói.
“Cậu út, cậu mau quay về thành phố đi! Con với anh Kiêu đi chơi rồi!” Diệp Kiều thật sự đau lòng một thân tây trang màu trắng của cậu út.
Nhìn cháu trai ân cần chu đáo mở cửa phó lái cho bé cưng ngốc, hơn nữa còn dìu cô vào xe, sau đó anh đi vòng qua phía bên cửa ghế lái, cũng lên xe, sau đó nữa, chiếc xe việt dã như đồ vật khổng lồ nghênh ngang mà đi, để lại khói xe gay mũi cho cậu, trái tim mong manh vừa mới dán lại của đồng chí Đỗ Quân lại vỡ thành từng mảnh thêm lần nữa!
“Quao, chiếc xe này thật rộng rãi! Ghế ngồi này cũng có thể nằm luôn!”
Chiếc xe này thật sự hào phóng khí phách, giống như khí chất của anh Kiêu vậy! Cô lại cảm khái lần nữa, cậu út của anh Kiêu thật có lòng, cũng thật đau lòng! Ha ha ha
Đột nhiên nhớ ra kiếp trước Lục Bắc Kiêu cũng có chiếc xe này trong gara!
Là cùng một chiếc, một chiếc anh vô cùng thích, anh cũng từng lái qua, có một lần còn ở trên ghế, làm cô…
“Chỗ tốt nhất của chiếc xe này có thể chính là làm việc trên giường đó!” Lục Bắc Kiêu đang lái xe cười xấu xa nói, rồi nghiêng đầu qua, chỉ thấy bé cưng ngốc cúi đầu, bên má đỏ lên.
“Nóng lắm sao? Cởi đồ ngụy trang của em ra đi, nó dày lắm, cửa xe này đều được lắp kính chống nhìn trộm rồi, người bên ngoài không thấy được đâu!” Anh trầm giọng nói rồi tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Là đề nghị rất chân thật, không hề có suy nghĩ xấu xa gì.
Tay nhỏ của Diệp Kiêu đặt lên nơi cổ áo kéo khóa ra, quần áo rất rộng, cô cởi chút thì đã lộ ra bờ vai trắng nõn nà.
“Anh Kiêu, chúng ta đi đâu thế?” Hình như anh còn chưa thấy được thứ bên trong lớp quần áo cô mặc, Diệp Kiều đỏ mặt hỏi, bên ngoài đều là nơi hoang dã không thấy điểm cuối.
“Đi—” Anh nghiêng đầu qua, giờ mới thấy, suýt chút đạp xuống phanh xe!
Trên bờ vai trắng nõn của cô là hai sợi dây áo màu đen, dây áo vừa vặn dán lên nơi xương quai xanh, lại xuống dưới thêm chút chính là áo ren màu đen gợi cảm, da thịt trắng như tuyết…
Anh cho rằng dưới lớp áo ngụy trang của cô là áo thun hoặc là áo sơ mi… ai mà biết được…!