Bên trong tầng hầm, sạch sẽ gọn gàng chỉnh tề, giống hệt như một căn phòng trong khách sạn hạng sang. Tuy nhiên, ở chân tường có một cô gái gầy yếu, mặc chiếc váy dài một màu, mái tóc dài đen nhánh.
Căn phòng trống không, không thấy Dạ Chinh.
Không rõ bao lâu thì Dạ Thất thấy Dạ Chinh từ mặt đất chui lên, hóa ra, trong tầng hầm có đường ngầm.
Cậu nhanh chóng tránh ra, trốn ở một góc, lại nghe tiếng người phụ nữ kêu không ngừng, “Trả con lại cho tôi. Dạ Chinh. Trả con lại cho tôi!”
Dạ Thất càng nghe càng thấy hồ đồ. Chỉ thấy Dạ Chinh từ trong đường ngầm chui ra thì người phụ nữ càng kêu lên không ngừng.
*
Sau nửa đêm Lục Bắc Kiêu trở lại khách sạn, cả người toàn mùi thuốc lá. Lúc đi, anh nói là đi tìm Hà Phong uống rượu, nhưng mà trên người không có chút mùi rượu nào. Có chút không bình thường.
Diệp Kiều không nghĩ nhiều.
Bà Đỗ không tình nguyện tới tham dự hôn lễ của Cố Tuyết Yến, nhưng rốt cuộc vẫn tới, còn cho một bao lì xì lớn.
Dạ gia sản nghiệp lớn, biệt thự của nhà họ Dạ nằm trên một khoảng đất vài hecta, con đường đi trong biệt thự còn lớn hơn đường cái, người không biết còn tưởng nơi này là các khu nghỉ dưỡng.
Hôm nay trời nhiều mây, giữa mùa Hạ nên không khí cũng oi bức hơn, cũng may, mặt trời không xuất hiện.
Hôn lễ được cử hành ở bãi cỏ lớn phía sau biệt thự. 10 giờ sáng, khách khứa đã bắt đầu kéo đến. Người tới tham dự đa phần là các nhà kinh doanh ở thành phố này, cũng có một số người giống như Diệp Kiều, Đỗ Dĩnh, là thương nhân ở nơi khác tới.
Trên bãi cỏ, ngoài chiếc cổng vòm màu tím hồng vô cùng bắt mắt còn có một chiếc khinh khí cầu lớn thu hút sự chú ý của mọi người.
“Cái lão già họ Dạ này, tuổi thì đã một đống, chẳng lẽ lại còn muốn cùng Cố Tuyết Yến ngồi khinh khí cầu lãng mạn sao?” Bà Đỗ thấp giọng nói với Diệp Kiều, trong lòng đầy ghét bỏ.
Hai người vẫn ngồi trong xe, còn chưa đi vào trong khu đón tiếp.
Diệp Kiều nhìn khinh khí cầu bảy màu trên thảm cỏ, nhìn thấy nhân viên phục vụ đang bê các bao cát, cô liền cảm thấy kỳ lạ, “Chiếc khí cầu này kiểu rất cũ, khí cầu hiện giờ nào còn cần bao cát chứ.”
Người nói vô tình nhưng người nghe để tâm. Lục Bắc Kiêu ngồi bên cạnh thì híp mắt nhìn cái khinh khí cầu chưa cất cánh nằm trên bãi cỏ.
Lúc bọn họ vừa xuống xe, Cố Tuyết Yến mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khoác tay Dạ Hào Minh, phía sau còn có một cậu nhóc mặc âu phục giúp cô ta chỉnh làn váy. Đó là Dạ Hằng.
“Mẹ nuôi, mẹ tới rồi! Còn có Diệp tổng, anh Lục, mọi người cũng tới rồi. Thấy mọi người tới tham dự hôn lễ, tôi rất vui.” Cố Tuyết Yến đắc ý cười.
“Hoan nghênh, hoan nghênh!” Dạ Hào Minh cũng tự nhiên cười nói, chủ động đưa tay cho Lục Bắc Kiêu.
Lục Bắc Kiêu tiến tới, khách khí bắt tay ông ta.
“Hôm nay, ông Dạ tổ chức hôn lễ thật xa hoa, tốn không ít tâm sức a!” Lục Bắc Kiêu lên tiếng khen tặng.
“Đều là do Dạ Chinh lo liệu.” Dạ Hào Minh tươi cười trả lời.
Đúng lúc này, Dạ Chinh cũng đi tới phía này. Anh ta mặc bộ tây trang, mặt mày hớn hở, giống như tham gia hôn lễ của chính mình vậy.
Ở phía sau, chiếc khinh khí cầu bảy sắc cầu vồng chậm rãi bay lên.
Khách khứa nhìn khinh khí cầu bay lên thì lấy điện thoại ra quay phim, chụp ảnh. Ông trời cũng chiều lòng người, nền trời xanh ngắt, cảnh sắc vô cùng đẹp mắt.
Dạ Chinh đi tới gần, nhiệt tình chào hỏi mọi người.
“Anh Kiêu, sao không thấy Tiểu Thất?” Dạ Chinh vừa đi khỏi, Diệp Kiều liền nhìn khắp nơi tìm kiếm Dạ Thất, trong lòng lo sợ cậu bị người nhà họ Dạ coi thường.
Rõ ràng là người nhà họ Dạ, nhưng cô, người mẹ nuôi, lại luôn che chở cho cậu.
Lục Bắc Kiêu định trả lời thì di động vang lên, nên đi tới một bên nghe điện thoại.