Quả nhiên, phương thức vận chuyển ma túy đúng như anh dự tính.
“Mọi người mau chóng đuổi theo chiếc khinh khí cầu đó. Dạ Chinh hiện giờ ở đây, để đảm bảo an toàn cho khách khứa ở đây, không nên rút dây động rừng.”
“Rõ! Chúng tôi đang đuổi theo!”
“Tôi còn yêu cầu, xác định vị trí của Dạ Thất hiện giờ, xem nó có an toàn không!” Lục Bắc Kiêu gọi điện thoại nhưng ánh mắt thì dừng trên người Dạ Chinh cách đó không xa. Hắn ta đang nói chuyện với Diệp Kiều, vẻ mặt tươi cười.
“Đội trưởng, căn cứ đang dõi theo đường bay của khinh khí cầu, Dạ Thất đang ở trong tầng hầm của biệt thự nhà họ Dạ, vẫn an toàn.”
“Tiếp tục giám sát vị trí của Dạ Thất, có chuyện gì lập tức báo cáo tôi!” Lục Bắc Kiêu thấp giọng nói, sau đó tắt điện thoại, dáng vẻ như không có gì đi tới bên cạnh Diệp Kiều.
Dạ Chinh vẫn còn đang nói chuyện với Diệp Kiều. Cô đang muốn hỏi vì sao không thấy Dạ Thất đâu thì eo đột nhiên bị kéo lại, cả người rơi vào vòng tay Lục Bắc Kiêu.
Cô cảm nhận được vẻ chiếm hữu rõ rệt của người nào đó.
“Ngài Lục, hạnh ngộ!” Dạ Chinh nhìn Lục Bắc Kiêu, đưa tay, khách khí nói.
“Hạnh ngộ!” Lục Bắc Kiêu tiếc chữ như vàng, đưa tay tới bắt.
Một cái bắt tay nhẹ nhàng anh liền cảm nhận được vết chai nơi bàn tay của Dạ Chinh, là vết chai của người cầm súng.
Dạ Chinh cũng phát hiện ra vẻ chiếm hữu của Lục Bắc Kiêu với Diệp Kiều, “Cảm ơn sự ủng hộ của hai người, bữa tiệc tối này, mong hai người cùng tham dự.”
Anh ta khách sáo nói một câu, sau đó rời đi, tiếp tục đi chào hỏi những khách tham dự khác.
Chiếc khinh khí cầu bảy sắc cầu vồng chậm rãi bay, đi về phía núi, từ trên khinh khí cầu thả xuống một dải lụa đỏ có viết chữ, trên đó ghi lời chúc tân hôn gửi tới Dạ Hào Minh cùng Cố Tuyết Yến, rất là bắt mắt.
Chuyện này giống như một phương thức thông báo với các vùng xung quanh.
Sau đó, khinh khí cầu sẽ bay về nơi tổ chức hôn lễ của hai người.
Lúc bay tới vùng núi, khinh khí cầu dừng lại ở một số vị trí.
Vùng núi rậm rạp, có thể nhìn thấy những cây quýt dại cổ thụ, trên cây có quả xanh quả chín, tán lá che kín vùng đất phía trước. Từ trên khinh khí cầu chậm rãi thả xuống một bao cát nặng trĩu.
Lúc này, nơi núi rừng vốn không có người qua lại đột nhiên có chuyển động, nhìn kỹ lại là một người đang mặc trang phục ngụy trang, lẫn với màu cây cối.
Bọn họ thật cẩn thận, giống như được huấn luyện kỹ càng, đi tới bên cạnh dây thừng, ôm lấy bao cát, mở bên trong lấy ra một túi phấn trắng, sau đó lại mở túi ra, nếm nếm một chút, xác định là hàng thật thì đem một bao cát khác buộc vào dây thừng.
Ở lùm cây cách đó không xa, bộ đội đặc chủng mặc đồ ngụy trang, tay cầm ống nhòm nhìn thấy cảnh này rất rõ ràng.
“Phương thức giao dịch này, thật tuyệt. Nếu đoán không nhầm, trong bao cát được kéo lên là tiền mặt.” Lăng Khiếu, một bộ đội đặc chủng làm nhiệm vụ lên tiếng tán thưởng. Trước đó, bọn họ nhận được tin tình báo thông báo địa điểm giao dịch trong núi, phương thức giao dịch không xác định nên bọn họ cùng với cảnh sát địa phương đã mai phục một đêm trong núi này.
Sau khi biết khinh khí cầu đưa hàng tới, thì người phụ trách nhiệm vụ đã nhanh chóng thông báo địa điểm của khinh khí cầu cho bọn họ, để bọn họ tùy theo phương hướng di chuyển của khinh khí cầu mà mai phục, có thể xác định được các điểm giao hàng thật không dễ dàng gì.
“Các tổ khác lập tức báo cáo tình hình. Đợi bọn họ giao dịch xong lập tức vây lại, cẩn thận theo dõi.” Diệp Thành trầm giọng ra lệnh trong tai nghe,
Anh vừa lên tiếng, 5 tổ ở các hướng khác lập tức báo cáo.
Chiếc khinh khí cầu chở theo các gói ma túy lại dừng ở 5 góc khác của vùng núi, thả túi ma túy xuống, thu tiền lên, sau đó thì điều chỉnh độ cao, căn cứ hướng gió quay trở về điểm xuất phát.
6 nhóm bộ đội đặc chủng ẩn nấp trong rừng, lập tức xuất kích.