Nhóm người mua hàng nhận hàng thuận lợi, chuẩn bị rời khỏi thì không hiểu vì sao xung quanh đột nhiên toàn bộ đội đặc chủng, bao vây toàn bộ, súng chĩa thẳng vào bọn họ.
Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, thật không ngờ tới bị bắt tại trận.
“Đặt túi ma túy xuống, giơ tay lên!”
Một chiến sĩ đặc chủng lạnh giọng nói, khiến mấy kẻ buôn ma túy không dám động đậy, thả túi ma túy trong tay xuống, giơ tay đầu hàng. Một người cầm súng trường tiến tới, nhấc bao ma túy giao cho đồng đội, mở ra kiểm tra, xác định là hàng thật thì nhanh chóng lấy còng, sập vào tay bọn buôn ma túy, dùng một túi vải màu đen chùm lên đầu bọn chúng.
Năm tổ còn lại cũng như vậy, không tốn một viên đạn.
Khinh khí cầu chậm rãi về tới nơi tổ chức hôn lễ. Trên bãi cỏ xanh mướt rộng rãi, khách khứa đang cầm champagne, tiếng nhạc vang lên không ngừng. Cố Tuyết Yến trong bộ váy cưới màu trắng, tay cầm champagne, tươi cười, còn người đàn ông lớn hơn cô ta 30 tuổi, Dạ Hào Minh thì lại vô cùng nghiêm túc.
Ánh mắt của ông ta thường nhìn tới người con trai lớn Dạ Chinh, nhìn con trai vui vẻ trò chuyện với khách khứa, dáng vẻ trấn tĩnh tự nhiên, hoàn toàn không giống kẻ buôn ma túy chút nào.
Dạ Hào Minh cho tới bây giờ vẫn không thể tin nổi con trai Dạ Chinh là trùm ma túy, nhưng ông ta vẫn đồng ý phối hợp với quân đội, với cảnh sát, trong ngày cử hành hôn lễ của mình.
Cố Trưởng Phong hôm nay còn tốt hơn so với Cố Tuyết Yến. Riêng trong buổi tiệc cưới này, ông ta đã có thể nói chuyện hợp tác với mấy lão đại trong làng bất động sản.
Chỉ một lát sau, Cố Trưởng Phong lấy danh nghĩa cùng Cố Tuyết Yến đi mời rượu thì đi tới trước mặt Diệp Kiều cùng bà Đỗ.
“Mẹ nuôi, Diệp Kiều, cảm hơn hai người đã tới tham dự hôn lễ của tôi, có phải hai người hiện giờ vẫn đang mong chờ tôi cưới không thành không a?”
Cố Tuyết Yến tủm tỉm cười nói, trên người cô ta là chiếc váy cưới nạm kim cương, sáng lấp lánh.
“Tuyết Yến, nếu cô nghĩ như vậy thì đúng là dạ tiểu nhân rồi. Một người đã từng là mẹ nuôi như tôi chân thành mong cô cùng Dạ Hào Minh bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm!” Bà Đỗ tươi cười hào phóng, nhìn Cố Tuyết Yến nói.
“Mẹ nuôi, ngài cũng đừng giả vờ hào phóng. Tôi thật thích nhìn người trong lòng tức muốn chết mà còn sĩ diện giả vờ hào phóng.” Cố Tuyết Yến không khách khí nói.
“Cô dâu mới, lời này của cô thật không đúng rồi. Cô gả cho ai, có quan hệ gì tới mẹ chồng tôi? So về tài lực, chúng tôi nào có kém nhà họ Dạ? Sao phải ghen ghét chuyện cô gả cho một ông già hơn cô 30 tuổi chứ?” Diệp Kiều thấp giọng nói, ánh mắt châm chọc nhìn Cố Tuyết Yến.
“Cố Tuyết Yến, cô lấy đâu ra cái cảm giác ưu việt như vậy chứ?” Diệp Kiều ghé sát vào tai cô ta châm chọc một câu.
Cố Tuyết Yến tức giận đỏ mặt. Đúng lúc này, người mà trong lòng cô ta là bạch mã hoàng tử đã đi tới bên cạnh Diệp Kiều, thân mật ôm eo Diệp Kiều, giống như năm đó, khi hai người họ đính hôn, anh đứng kề vai với Diệp Kiều, nhìn cô ta, giống như tuyên bố, Lục Bắc Kiêu thuộc về Diệp Kiều.
“Tôi chỉ muốn chứng minh, tôi, Cố Tuyết Yến cùng ba mình sẽ không bị các người đánh bại. Hiện giờ tôi đã là bà chủ của nhà họ Dạ, sau lưng có đủ tài lực để đấu với các người.”
Cố Tuyết Yến đắc ý nói, cố tình thể hiện trước mặt Lục Bắc Kiêu.
“Bà chủ nhà họ Dạ?” Lục Bắc Kiêu khinh thường hỏi lại. Lúc này, khinh khí cầu đã đáp xuống đất, ánh mắt của anh cũng liếc tới Dạ Chinh.
“Sao nào? Anh Lục hiện giờ nghi ngờ điều gì sao?” Cố Tuyết Yến lớn tiếng hỏi lại. Cô ta nhìn thấy Dạ Hào Minh đi tới thì đưa tay ôm cánh tay ông ta, “Chồng à, bọn họ một nhà ba người hình như không thích lễ kết hôn của chúng ta? Hay là, mời họ đi đi?”
Dạ Hào Minh đen mặt.
Mọi người nghe Cố Tuyết Yến nói thì đều nhìn tới. Dạ Hào Minh quát, “Cô im miệng cho tôi.”
Ánh mắt ông ta nhìn Cố Tuyết Yến vẻ không kiên nhẫn.