Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1149 - Chương 1149:

Chương 1149:

Cố Tuyết Yến ngơ ngác.

Những người khách đứng nhìn cũng ngơ ngác.

Chú rể trước mặt nhiều người như vậy lại có thể quát cô dâu đang vô cùng đắc ý?

“Lão Dạ, anh làm sao vậy? Rõ ràng là bọn họ vẫn đang nói mát chúng ta mà!” Cố Tuyết Yến ủy khuất nói.

Thấy tình hình như vậy, Dạ Chinh định tiến tới giải vây thì có điện thoại. Anh ta nhận điện xong thì mặt biến sắc, sau đó lập tức chạy khỏi khu vực tổ chức đám cưới.

Đúng lúc Dạ Chinh chạy đi thì không biết một nhóm cảnh sát có vũ trang từ đâu xông tới, đồng loạt lao tới chỗ khinh khí cầu.

Bọn họ khống chế toàn bộ những người đàn ông đứng xung quanh khí cầu, nhấc những bao cát đựng tiền mặt xuống khỏi khí cầu.

“Thưa các vị khách quý, mời các vị ngồi xuống. Chúng tôi là cảnh sát. Mời toàn bộ mọi người ngồi xuống, không cần hoảng hốt. Chúng tôi đang phá án.” Một cảnh sát mặc đồ tác chiến, tay cầm loa lớn tiếng nói.

Khách khứa mới đầu còn ngây ngốc, nhưng rồi lác đác ngồi hết xuống. Diệp Kiều cũng nhanh chóng kéo bà Đỗ ngồi xuống. Cô ngửa đầu nhìn Lục Bắc Kiêu, “Anh Kiêu, xảy ra chuyện gì?”

Sao đột nhiên lại có nhiều cảnh sát như vậy? Có không ít cảnh sát mặc thường phục đứng lẫn với khách khứa, ấn những vị khách còn ngây ngốc đứng đó ngồi xuống.

Những cảnh sát được trang bị, mặc áo chống đạn, đeo súng, cầm lá chắn đứng thành vòng tròn che chắn ở phía trước cho nhóm khách.

Đây là che chắn cho bọn họ sao?

“Đội trưởng Lục. Dạ Chinh chạy vào trong biệt thự.” Một cô gái mặc lễ phục, tóc buông xõa đi tới bên cạnh Lục Bắc Kiêu báo cáo.

“Đuổi theo.” Lục Bắc Kiêu ra lệnh.

Diệp Kiều nhìn thấy cô gái xốc váy lên, trong váy có mặc quần an toàn, trên đùi lấy từ đai đeo trên đùi ra khẩu súng lục.

Lục Bắc Kiêu cũng rút súng ra.

Cô gần như vô hình.

“Bà Lục, em đưa theo mẹ đi về trạm chỉ huy, đừng có chạy lung tung, hiểu không?” Anh cúi người, ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Kiều nói.

“A Kiêu, chuyện này… chuyện này là như thế nào?” Bà Đỗ khẩn trương hỏi.

“Cảnh sát phá án.” Anh trầm giọng trả lời.

“Anh Kiêu, anh yên tâm, mẹ con em sẽ không đi lung tung. Anh cũng chú ý an toàn!” Diệp Kiều bình tĩnh nói. Cô thầm nghĩ, đây nhất định là án lớn, nếu không chắc chắn Lục Bắc Kiêu không tham gia.

“Các người, các người vì sao phá hỏng hôn lễ của tôi?!” Cố Tuyết Yến hoàn hồn thì tức giận đứng dậy nói.

Cho dù đó là cảnh sát thì cô ta cũng không sợ.

“Cố Tuyết Yến, hôn lễ là giả. Tôi căn bản không muốn cưới cô. Hôn lễ hôm nay tổ chức là để phối hợp với cảnh sát phá án.” Dạ Hào Minh cũng đứng lên, lớn tiếng nói.

Ông ta vừa nói xong, khách khứa đều ồ lên.

Cố Tuyết Yến choáng váng.

“Dạ Hào Minh, ông nói cái gì? Cái gì là giả chứ? Chúng ta đã đăng ký kết hôn!” Cố Tuyết Yến điên cuồng hét lên, dáng vẻ không thể tin được. Mới rồi, cô ta còn phong quang vô hạn, vô cùng đắc ý.

“Mẹ, mẹ, con sợ. Nhiều súng quá!” Dạ Hằng chạy tới túm lấy váy Cố Tuyết Yến kêu lên.

Cố Tuyết Yến trừng mắt với thằng bé khiến Dạ Hằng sợ hãi, vội quay sang rúc vào người Dạ Hào Minh.

“Đăng ký kết hôn với cô cũng là giả. Cố Tuyết Yến. Từ sau khi cô rút ruột công trình trường tiểu học tôi đã nhận ra bộ mặt thật của cô. Thưa các vị, hôn lễ hôm nay, thực xin lỗi, là phiền toái tôi mang tới cho các vị. Dạ Hào Minh tôi tùy già rồi nhưng không có hồ đồ.”

Dạ Hào Minh nói xong, Cố Tuyết Yến giống như bị giáng cho một cái tát, đỏ bừng mặt.

Bình Luận (0)
Comment