Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1150 - Chương 1150:

Chương 1150:

Cô ta đang thưởng thức cái vị trí bà chủ nhà họ Dạ, vẻ vang, diễu võ giương oai cả buổi sáng nay, thế nhưng, ông ta nói là giả.

Nghe tiếng hít hà vì kinh ngạc của những vị khác, Cố Tuyết Yến ngây ngốc, hai tai như ù đi.

Cố Trưởng Phong cũng ngây người, hai tay đang ôm đầu, ông ta ngẩng lên, ánh mắt không tin được nhìn Dạ Hào Minh.

Diệp Kiều hiểu ra. Dạ Hào Minh là phối hợp với cảnh sát nên mới tổ chức hôn lễ này với Cố Tuyết Yến. Hôn lễ này là giả. Nhìn Cố Tuyết Yến, một thân váy cưới trắng muốt, nhưng mặt đỏ tía tai, lại nhớ tới dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn trước đó của cô ta, thì đúng là xứng đáng mà.

Con cái nhà họ Dạ nghe thấy hôn lễ là giả, cưới Cố Tuyết Yến cũng là giả thì vô cùng vui mừng, đứng hết cả lên, “Cha, ngài thật sáng suốt.”

“Các vị, thật sự xin lỗi, hôn lễ này cũng không phải là chủ ý của cha tôi, là chúng tôi phối hợp với cảnh sát. Mong các vị thứ lỗi. Cha tôi sẽ không thể cưới một người phụ nữ mang lòng dạ ác quỷ về làm bà chủ của nhà họ Dạ được.” Con thứ ba của Dạ Hào Minh lớn tiếng nói. Cô ta nói như vậy là vì danh dự của nhà họ Dạ, nếu không, chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?

Nhìn dáng vẻ tức chết của Cố Tuyết Yến, người con thứ ba của nhà họ Cố lại cảm thấy hả giận.

“Hôn lễ không phải là giả, các người… các người…” Cố Tuyết Yến rống lên, muốn nhào tới đánh người thì bị hai cảnh sát nữ khống chế lại.

“Dạ Hào Minh, là ông luôn miệng nói muốn cưới tôi sao. Tôi còn sinh con cho ông!” Cố Tuyết Yến gào lên.

Nhìn những đôi mắt trào phúng nhìn cô ta, đặc biệt là nhìn thấy hình ảnh hai người như gai trong mắt cô ta, Diệp Kiều cùng Đỗ Dĩnh, thì cô ta hận không thể đâm chết Dạ Hào Minh.

Dạ Hào Minh ôm cậu con trai Dạ Hằng mới 5 tuổi nói, “Cố Tuyết Yến, nếu cô còn chút tình mẫu từ thì đừng có lấy chuyện con cái ra mà nói. Với bản tính của cô như vậy, không xứng làm mẹ con tôi.”

Nghe Dạ Hào Minh nói, nhìn thấy hai tay bị đeo còng, Cố Tuyết Yến giận dữ gào lên, “Dạ Hào Minh, ông thật sự cho rằng Dạ Hằng là con ông? Đó là con của con cả ngươi, là con của Dạ Chinh. Ha ha!”

Cố Tuyết Yến vì trả thù mà bóc trần sự thật. “Cái gì mà tuổi già còn có con, là gạt ông thôi. Nhiều năm nay, ông vẫn giúp con trai nuôi dưỡng con trai đó.”

Cái lão già này, dám chơi cô ta, dám khiến cô ta mất mặt trước bao nhiêu người như vậy?

Nghe thấy Cố Tuyết Yến nói rõ sự thật, khuôn mặt Dạ Hào Minh đỏ tía lên.

Thật sự chưa hết được giận mà.

Mọi người khách lại ồ lên.

Dạ Hào Minh nhìn cậu nhóc 5 tuổi trong lòng mình, mặc một bộ tây trang, cổ áo còn thắt nơ, ánh mắt ông ta cứng đờ, thân mình ngả ra phía sau.

“Ba!” Những người con của ông ta kêu lên, vội vàng xông tới đỡ lấy ông ta.

Dạ Hào Minh tức giận tăng huyết áp, người như xỉu đi nhưng ngón tay vẫn chỉ thẳng vào Cố Tuyết Yến, hai mắt mở trừng trừng.

Năm đó, Dạ Chinh cũng đã có thử nghiệm ADN, có một nhóm gene không khớp, những cái khác đều khớp, người ở trung tâm giám định nói có thể là do đột biến gene nên ông ta không để trong lòng.

“Đứa bé này là con Cố Tuyết Yến và Dạ Chinh?” Khách khứa như bừng tỉnh hỏi nhau, “Chuyện này thật là rối loạn mà. Cái loại Cố Tuyết Yến này, chuyện này mà cũng dám làm.”

“Mau, mau gọi xe cấp cứu, hơi thở ba tôi yếu đi rồi, có bác sỹ không a?!”

Dạ lão tam nhìn thấy tình hình Dạ Hào Minh không ổn thì lớn tiếng kêu lên.

Một bác sỹ tham dự hôn lễ với đi tới, “Tình huống này có khả năng là do tức giận đột ngột, huyết áp tăng cao gây đột quỵ, mau đưa tới bệnh viện.”

“Mẹ, ba.” Dạ Hằng bị dọa sợ lớn tiếng gào khóc, nhìn Cố Tuyết Yến gọi.

“Tao không phải mẹ mày!” Cố Tuyết Yến chán ghét nói.

Đúng lúc này, một thân hình mảnh khảnh màu trắng chạy tới, trên người còn dính vết máu. Cô ta chạy tới trước mặt Dạ Hằng, ôm chặt lấy cậu.

Bình Luận (0)
Comment