Xe việt dã quân đội màu xanh và đám người Dạ Chinh, cách có khoảng hai trăm thước.
"Tiểu Thất! Chúng ta tới!"
Ban đầu vốn dĩ ý thức của Dạ Thất đã bắt đầu mơ hồ, khi nghe thấy âm thanh quen thuộc, ý thức dần trở lại, ngẩng đầu, định thần nhìn.
Xe Jeep đưa lưng về phía bọn họ, rương phía sau mở ra, bên trái thân xe, người đàn ông và người phụ nữ mặc ngụy trang đứng sừng sững, chính là Lục Đại Ma Vương và Diệp Kiều Kiều.
Hai vợ chồng bọn họ cùng đến cứu cậu rồi!
Dáng vẻ Diệp Kiều Kiều mặc ngụy trang, thật khí khái anh hùng, cực kỳ giống dáng vẻ nữ trung hào kiệt kiếp trước một thân quân phục dẫn binh đánh giặc!
Lục Đại Ma Vương càng bá khí, vũ khí gì cũng không có, đứng ở đó, liền không ai bì nổi!
Cha ruột mẹ ruột của cậu cùng đi cứu cậu rồi !
Có cha mẹ như thế này, thật mẹ nó hạnh phúc!
Dạ Thất nhếch miệng lên, vui vẻ mỉm cười hạnh phúc: "Diệp Kiều Kiều! Em không sao!"
Tiểu tử thối! Ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng vết thương lớn ở trên đùi là sao? !
Làm quân nhân đặc chủng, thị lực Lục Bắc Kiêu vượt xa bình thường, liếc nhìn bên trên đùi trái của Dạ Thất, mặt cậu cũng trắng bệch, hai cánh tay súng ngăn chặn trước đầu của cậu!
Thủ hạ của Da Chinh, có hai người ôm súng trường, hai người kèm hai bên Dạ Thất, còn có một người đứng bên cạnh người Dạ Chinh, tổng năm người.
Hai người ôm súng trường đi tới hướng bọn họ bên này, rất nhanh đến trước mặt bọn họ, Lục Bắc Kiêu móc ra cái bật lửa ném cho Diệp Kiều, Diệp Kiều mở cái bật lửa, tới gần những cái rương bao cát phía sau kia.
"Bên trên những hàng và tiền này, tất cả đều vẩy xăng rồi! Dạ Chinh, muốn hàng, lập tức thả người!" Lục Bắc Kiêu tiến lên hai bước lớn, cất giọng nói.
"Thao! Họ Lục, cậu mẹ nó còn dám uy hiếp tôi! Muốn mạng sống tiểu tử này, đưa cho tôi hàng và tiền trước!" Dạ Chinh dữ tợn nói.
Lục Bắc Kiêu lại tiến lên hai bước: "Tôi dùng cái gì tin loại tiểu nhân như anh nói nhảm? ! Như thế này, anh thả người cho tôi trước! Người đến trước mặt tôi, hàng lập tức thả xuống cho anh, tôi lái xe đưa Dạ Thất và người phụ nữ của tôi đi!"
Anh và Dạ Chinh đàm phán nói.
"Đi? Cậu cảm thấy, ba người các cậu có thể đi được hả? !" Dạ Chinh buồn cười nói.
Trong biệt thự có anh ta mai phục tay bắn tỉa tốt, lúc này chính anh ta tổng sáu người, cho dù Lục Bắc Kiêu có bản lãnh thông thiên, bây giờ cũng đừng nghĩ đến còn sống rời đi, càng đừng đề cập đến việc đưa Dạ Thất và Diệp Kiều rời đi!
"Có đi được hay không, sau đó ông sẽ biết rõ, trước mắt là giao dịch!" âm thanh Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói.
Dạ Chinh híp mắt, quay người nhìn về phía hai thủ hạ bên cạnh người Dạ Thất, ra hiệu bọn họ buông cậu ta ra.
Vừa mới buông lỏng, Dạ Thất liền ngã xuống, nhưng cậu ráng chống đỡ không yếu đuối ở trước mặt cha mẹ, con trai của Lục Đại Ma Vương và Diệp Kiều Kiều, sao có thể yếu đuối? !
Chân trái cơ hồ đã mất đi cảm giác, bắp đùi sưng không chịu nổi, lúc cậu bước chân phải ra, chân trái gần như không đỡ được thân thể, lập tức buông chân phải xuống, cứ như vậy, cơ hồ là chân sau nhảy đi lên phía trước.
Diệp kiều nhìn Dạ Thất bị thương, thân ảnh dài lảo đảo đó, giống như là một con thú nhỏ bị thương chạy tới phía cha mẹ, mũi cô chua xót, nhưng cố gắng hết sức chịu đựng, lần nữa đốt cái bật lửa, đến gần xăng đổ bên trên bao cát!
Tất cả súng, đều ngắm chuẩn Dạ Thất.
Sắc mặt cậu trắng bệch, nhếch miệng lên, một hồi nhìn Lục Bắc kiêu, một hồi nhìn xem Diệp Kiều, nghĩ đến bọn họ tới cứu mình, trong lòng đã cảm thấy rất hạnh phúc!
Dạ Thất muốn đi đến trước mặt Lục Bắc Kiêu, nhưng thực sự cậu không còn sức lực, trọng tâm thân thể bất ổn, liền muốn ngã xuống, Lục Bắc Kiêu lập tức tiến lên, kéo cậu lại!
Dạ Thất ngã xuống trong ngực của anh!
"Lục Chiến Kỳ! Cậu chịu đựng cho lão tử!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng quát, bởi vì, thân thể Dạ Thất rất lạnh
Từ lúc cậu trúng đạn đến bây giờ, đoán chừng gần ba giờ, không biết chảy bao nhiêu máu!