"Rầm", người đàn ông cao lớn cường tráng ngã ra sau, Ưu Ưu còn chưa kịp phản ửng, Đường Thiếu Đình đã nằm thẳng dưới dất!
Cô hét lên chói tai, cửa phòng bệnh bị người ta đá văng....
--
Trên giường bệnh, người đàn ông mặc đồng phục bệnh nhân nằm bất động, sắc mặt tái nhơt, môi tím tái, hôn mê đã hơn nửa tiếng rồi vẫn chưa tỉnh lại.
Điều khiến Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu không thể giải thích được là kết quả kiểm tra của anh ta được công bố, không có bệnh tật hay nguyên nhân nào, hệ thống thần kinh trung ương của anh ta vẫn còn nguyên vẹn.
Cho dù nước T có lạc hậu đến đâu cũng không khám ra được bệnh gì chứ?
Lục Bắc Kiêu đã chuẩn bị liên hệ trong nước định chuyển Đường Thiếu Đình về nước điều trị!
Đường Thiếu Đình hôn mê ròng rã 40 phút mới tỉnh lại.
Trong phòng bệnh chỉ có Diệp Kiều, vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên ghế cạnh giường.
"Thổ phỉ phu nhân, chào cô!" Đường Thiếu Đình ngồi dậy nhìn cô, không tim không phổi cười giỡn nói.
Diệp Kiều sắc mặt không tốt nhìn anh, "Lần này anh hôn mê tận 40 phút đấy!"
Đường Thiếu Đình ngồi xếp bằng trên giường, cười nói, "Đúng như anh đoán! Thời gian sẽ ngày càng dài, đến tận lúc cuối cùng không tỉnh lại được nữa, tắt thở!"
"Em gái Kiều, miễn cưỡng làm gì, anh Đình anh còn muốn đầu thai chuyển thế sớm một chút, làm lại từ đầu!"
"Sao anh biết có thể đầu thai đến kiếp sao?! Sao anh không nghĩ có lẽ ở kiếp trước anh từng có tiếc nuối muốn đền bù ở kiếp này?!" Cô giận vì anh không có ham muốn sống nữa, không có bất cứ hi vọng gì vào sinh mạng, không trân trọng sinh mệnh, không chống lại bệnh tật!
Anh chỉ thuận mồm nói đầu thai, sao cô kích động như vậy, anh chưa bao giờ tin vào chuyện đầu thai chuyển kiếp.
"Anh mới 32 tuổi! Tuổi còn trẻ như thế sao anh không muốn sống một cuộc sống tốt?!"
"Anh không muốn sống một cuộc sống tốt?! Trong người anh có hóa chất nguy hiểm đã tích tụ nhiều năm! Không ung thư đã không tệ lắm rồi!" Đường Thiếu Đình phản bác, vẻ mặt lạnh lùng.
"Không cứu được! Nhưng anh không sợ chết, chết thì chết thôi đơn giản như thế!" Anh lại nói rồi hạ giường bệnh.
"Em gái Kiều, sorry!" Anh đứa trước mặt cô, cúi đầu, nghiêm túc nói.
Xin lỗi vì câu cuối cùng ngày hôm qua.
Diệp Kiều không nhìn lên, khóe miệng giật giật, "Nguyên nhân bệnh của anh trước mắt vẫn chưa khám ra được, hơn nữa hệ thần kinh trung ương không bị tổn thương! Chúng em dự định đưa anh về nước chữa bệnh! Nếu anh thực sự cảm thấy có lỗi thì tích cực phối hợp với chúng em đi! Đường Thiếu Đình, em không muốn mất đi người bạn là anh! Nếu như anh thực sự xảy ra chuyện gì em sẽ không đồng cảm không thương hại anh, nhưng em sẽ đau lòng!"
Nói xong câu cuối cùng cô mới ngẩng đầu, ánh mắt thẳng thắn nhìn vào mắt anh!
Kết hầu người đàn ông rung rung, hốc mắt ửng đỏ, quay lưng lại cười nói: "Được rồi, anh sẽ thích hợp phối hợp!"
Anh nào nhẫn tâm để cô đau lòng!
Diệp Kiều đứng lên đúng lúc điện thoại vang lên, cô ra cửa sổ nghe máy, bảo Đường Thiếu Đình về lại giường bệnh đi, lúc nào anh cũng có thể mất tri giác sẽ rất nguy hiểm.
Số đường dài quốc tế xa lạ.
"Xin chào!" Vừa kết nối cô đã lịch sự chào hỏi.
Đối phương không nói gì, Diệp Kiều nhíu mày lễ phép hỏi lại lần nữa.
"Muốn cứu Đường Thiếu Đình không?" Một giọng nam xa lạ phát ra từ đầu dây bên kia.
"Anh là ai? Ý gì?" Diệp Kiều kích động hỏi. Trước đó cô còn đang bàn bạc với Lục Bắc Kiêu, rốt cuộc người gọi điện nói cho cô biết chuyện Đường Thiếu Đình trúng độc là ai!
"Đường Thiếu Đình bị hạ độc, chỗ tôi có thuốc giải, muốn không?"
Đối phương lại nói.
Mấy năm qua có sóng gió nào mà Diệp Kiều chưa từng trải qua, lúc này cô vô cùng bình tĩnh, "Điều kiện gì? Sao tôi tin được những gì anh nói là sự thật?!"