Ở lưng chừng núi, ngôi chùa nửa sụp đổ được bao quanh bởi rừng cây tươi tốt, phía trước ngôi chùa là Avrile mặc một cây đen đeo kính râm, đứng cạnh là Tiểu bọ cạp độc cũng mặc đồ đen. Bọn họ nhìn chiếc xe việt dã đi đến, trong miếu thờ có bốn tên đang cầm súng ngắn trong tay nhắm thẳng vào chiếc xe việt dã.
Hai người đàn ông mặc quân phục bất ngờ nhảy xuống từ phía sau của chiếc xe việt dã xuống, lăn trên mặt đất hai lần với tốc độ nhanh nhất rồi nấp sau một thân cây lớn, hai tay cầm súng nhắm về phía Avrile và Tiểu bọ cạp độc.
Avrile và Tiểu bọ cạp độc mặt không đổi sắc.
Sau khi Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu xuống xe, lấy từ trong cốp xe lấy ra một chiếc túi lớn, bước lên trước mở chiếc túi ra rồi ném xuống đất, toàn bộ số tiền trong đó đều văng tung tóe.
"Phần còn lại ở trong xe! Thuốc giải ở đâu?!" Diệp Kiều hỏi Avrile, Lục Bắc Kiêu đứng bên cạnh cô không có vũ khí gì trên tay.
Anh là một quân nhân Trung Quốc tại ngũ, và đây là lãnh thổ của một quốc gia khác!
Avrile nhếch môi vẫy tay, hai người đàn ông cầm súng bước tới chiếc xe việt dã, sau khi xác định bên trong có tiền mặt, bọn họ ra hiệu với Avrile.
"Diệp Kiều, Lục Bắc Kiêu, các người cũng thật có can đảm, không sợ chúng tôi giết các người sao?" Avrile tháo kính ra đi lên trước, khinh thường nhìn Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu.
"Avrile, chúng tôi không rảnh nói nhảm với cô. Rốt cuộc cô có thuốc giải không?!" Diệp Kiều lớn tiếng nói.
"Chẳng lẽ cô không thấy đây là một cái bẫy sao?! Tôi biết Đường Thiếu Đình trúng độc nên cố ý để người gọi điện đến nói cho cô biết, để cô cố ý đến nước T tìm anh ta rồi lại lừa cô nói thuốc giải trong tay tôi, thừa cơ dọa dẫm một chút! Các người nghĩ K2 bị hủy diệt thì mất hết thật sao? Anh Tư của tôi là người nối nghiệp cha tôi, anh ấy là Tiểu bọ cạp độc!"
Avrile đắc ý nói chỉ vào người đàn ông đeo kính râm bên cạnh, người đàn ông vẫy tay, họng súng đột nhiên xuất hiện trong rừng cây vắng lặng và rậm rạp.
"Lục Bắc Kiêu! Cho dù anh có bản lĩnh đến đâu thì hôm nay có chắp thêm cánh cũng khó thoát! Đây là nước T, với mấy lính của anh thì không cứu được anh! Trung tá Lục có thể nói là thông minh một đời hồ đồ nhất thời!" Tiểu bọ cạp độc nói xong rút một điếu xì gà lên ngậm vào miệng, đắc ý nói với Lục Bắc Kiêu.
Avrile không có thuốc giải, cô ta cố ý nói vậy chính là muốn tống tiền cô và để cô cùng Lục Bắc Kiêu cùng chết ở nơi đất khách quê người!
Nghĩ đến Đường Thiến đã hôn mê gần 20 giờ, Diệp Kiều không khỏi nắm chặt nắm đấm!
Lục Bắc Kiêu đang mặc quân phục nheo mắt nhìn Tiểu bọ cạp độc.
"K1 thực sự đời sau kém hơn đời trước! Người sau tự cao tự đại hơn người trước!" Lục Bắc Kiêu khinh thường cong môi nói.
"Đang có rất nhiều súng nhắm vào anh còn không biết sợ mà to tiếng. Trung tá Lục, rốt cuộc ai mới tự cao tự đại chứ?" Tiểu bọ cạp độc dứt lời thì rút súng ra chỉ lên trời bắn một phát. Tiếng súng này là tín hiệu để thuộc hạ của Tiểu bọ cạp độc nổ súng.
Chỉ là ngay sau khi tiếng súng vừa dứt, lính vũ trang đen nghịt từ trong rừng đi ra.
Sắc mặt của Avrile và Tiểu bọ cạp độc thay đổi, sao bọn họ lại thành quân đội hoàng gia của nước T? !
Những người lính được trang bị vũ khí mạnh mẽ bao vây bọn họ cùng bốn tên có súng khác bị khống chế toàn bộ!
"Avrile, tính toán của cô đúng là quá ảo tưởng rồi đấy! Đây là cái bẫy mà chúng tôi dành cho anh em các cô!" Diệp Kiều đi lên trước nhìn Avrile, lạnh giọng châm chọc.
"Cô, các cô, các cô lấy quyền lực ở đâu ra, đây, đây là nước T!" Avrile sợ tới mức hai chân nhũn ra.
Một cô gái trẻ mặt quân trang bước từ đám đông ra, cô gái khí khái đầy tài hoa đi đến trước mặt Avrile, súng ngắn trong tay đặt lên tránh Avrile, "Thuốc giải ở đâu?!"
Cô ấy nghiêm nghị chất vấn.