Châu Nam Mĩ, rừng rậm Amazon, trường Hunter.
Mười hai năm trôi qua, Lục Bắc Kiêu lại đến đây lần nữa. Huấn luyện viên Will trước kia giờ đã là hiệu trưởng của trường Hunter thấy anh, huấn luyện viên ma quỷ từ mắng bọn anh "Đồ con heo" thấy anh liền kéo anh đi uống rượu.
Lục Bắc Kiêu sảng khoái đồng ý, hai người nói về lần huấn luyện đó, nhất là người đã cùng tốt nghiệp với anh cuối cùng trở thánh lính đánh thuê bị anh giết, tâm trạng hai người có chút chùng xuống.
"Nhưng tôi không hối hận! Tôi có lập trường và tín ngưỡng của mình! Bọn họ không nên xâm phạm lãnh thổ của đất nước chúng tôi, không nên rơi vào tay Lục Bắc Kiêu tôi!" Anh nói tiếng Tây Ban Nha trôi chảy, cầm chai bia cụng ly với Will, Will gật đầu liên tục!
"Số 10, cậu làm tốt lắm! Bọn họ là phản đồ và sỉ nhục của trường Hunter!" Will vỗ vai anh nói.
Hai người không nói về chuyện này nữa, tiếp tục uống rượu, trò chuyện về việc huấn luyện quân sự!
--
Máy bay trực thăng thả dây ở lối vào vuông góc với căn cứ K2. Lục Bắc Kiêu mặc đồ ngụy trang mang theo ba lô đang chuẩn bị lao xuống. Trên trực thăng, Huấn luyện viên Will nói, "Chúc may mắn! Số 10!"
Trên không trung cách vài trăm mét, anh đứng thẳng nắm lấy dây thừng ngẩng đầu, ngón trỏ tay phải và ngón giữ khép lại chỉ vào huyệt thái dương chào Will thật đẹp, sau đó nhanh chóng đi xuống.
Chỉ chốc lát sau bóng dáng màu xanh đã biến mất trong rừng rậm nhiệt đới.
Ở lối vào căn cứ của K2, lính tình nguyện cao to của các tổ chức khủng bố canh giữ, Lục Bắc Kiêu nói rõ ý định đến đây rồi lấy giấy chứng nhận ra.
"Anh bạn, anh là người thứ 20 tới đây chịu chết rồi! Vừa rồi còn có một nữ binh lính đi vào! Cũng là khuôn mặt người phương đông!" Lính gác cổng nhìn Lục Bắc Kiêu nói.
Một tháng trước, có thông tin cho rằng có một căn phòng bí mật trong căn cứ K2 mà không ai có thể vào được, bên trong cất giấu là tâm huyết cả đời của tập đoàn K2 cùng các loại độc và thuốc giải thu hút không ít lính đánh thuê tham tiền hoặc mạo hiểm và người đam mê thám hiểm đến.
Nhưng kết quả bọn họ đều chết!
Lính canh gác cửa không thèm quan tâm, cứ để họ vào thì chết!
Nhưng cấp trên đã đưa ra quyết định sẽ nổ tung căn phòng bí mật đó trong tương lai!
Lục Bắc Kiêu không để ý đến bọn họ, anh lấy điện thoại ra, sau khi mở máy có tín hiệu thì thấy tin nhắn Diệp Kiều gửi.
Anh đứng một bên sau khi nhắn xong tin gửi đi thì lập tức tắt máy. Anh vào căn cứ của K2 cũng chính là căn biệt thự trông vô cùng xa hoa này, nóc biệt thực còn là sân bay.
Nơi này đã bị tịch thu, phòng thí nghiệm của K2 đều nằm dưới lòng đất.
Phòng thí nghiệm cũng đã bị tịch thu từ lâu, chỉ có một mình anh vào, xuyên qua phòng thí nghiệm không người nhanh chóng đi vào.
Cánh cửa của căn phòng bí mật là một cánh cửa kim loại có ánh bạc là kim loại tổng hợp và không thể phá hủy được. Tuy nhiên cánh cửa vừa mở ra đã có mùi xác chết hôi thối đập vào mặt.
Ổ khóa điện tử dùng võng mạc bên phaả đã bị người ta cho nổ từ lâu, hẳn là người vào đầu tiên ép mở ra.
Cho nên cơ quan bên trong cũng đều ở trạng thái mở!
Đi vào mật thất, mùi thi thể ngày còng nồng, cách đó chừng năm mươi bước có một thi thể đã phân hủy rất nặng nằm dưới đất, cho nên vị trí của thi thể hẳn là của ải đầu tiên.
Xác chết này trở thành một biển báo.
Sau đó có thể thấy được người này chết do mũi tên độc! Một mũi tên sắc bén! Một mũi tên sắc nhọn đâm vào giữa trán anh ta, người này đã hoàn toàn thya đổi lộ ra xương có màu đen cho thấy mũi tên này có kịch độc!
"Phụt" một mũi tên sắc bén bắn về phía anh, anh nghiêng người né đi, tiếp theo là nhiều mũi tên hơn, anh rút dao găm lưỡi lê ra hất những mũi tên này đi!