Lưỡi đao và mũi tên va chạm vào nhau tạo thành tiếng bốp bốp, khoảng 5 giây sau đã không còn mũi tên bắn ra nữa. Anh không biết tiếp đó còn hay không, chỉ lao đến góc tiếp theo với tốc độ của một mũi tên!
Cửa thứ nhất xem như đã qua, mùi thi thể hôi thối ngày càng đậm, nhất định phía trước còn nhiều thi thể hơn...
--
"Lời hứa sống chết có nhau, cùng sống bên nhau bách niên giai lão trước đây vẫn nhớ rõ, không dám không về!"
Diệp Kiều nhìn tin nhắn Lục Bắc Kiêu gửi đến thì hiểu ý cười, lại có chút nước mắt.
Cô biết trong lòng anh tin chắc rằng mình có thể trở về an toàn!
Bởi vì anh biết cô không thể mất anh! Ba đứa con của họ không thể mất đi người cha là anh!
Trong phòng bệnh Đường Thiếu Đình lại phát bệnh, trông dáng vẻ đau khổ kia của anh như muốn chết đi.
Hai ngày nay cũng không biết Ưu Ưu đi đâu vẫn không thấy đến.
Buổi sáng lúc Tiểu Thất gọi video đã nói, Ưu Ưu chính là người phụ nữa kiếp trước Đường Thiếu Đình cô phụ. Lúc anh chết còn đồng ý với cô ấy kiếp sau sẽ đối xử tốt với cô ấy...
--
Cửa thứ hai bên trong hành lang mật thất, lính đánh thuê trang bị đầy đủ bắn vào anh, nhưng trên thực tế không có binh lính, đạn là thật. Anh nhanh chóng phát hiện mánh khóe, tránh được đạn! Trên mặt đất có nhiều thi thể hơn, những người này đều bị đạn bắn chết, những binh lính kia thực ra là hình ảnh dùng để mê hoặc bọn họ.
Trong lối đi kín mít, mùi thối của xác chết bốc lên nồng nặc, những xác chết trên mặt đất bị chia thành hai phần, có người vỡ thành từng khối.
Người phụ nữ mặc ngụy trang giống như một nữ quân nhân bịt mũi nghĩ xem những người này đã chết như thế nào, ải này là ải gì.
Một đường laser cắt về phía eo của cô, cô nhanh chóng ngửa người ra sau, lưng gần như chạm đất tránh đường laser này.
Ngay sau đó một đường xiên được cắt về phía cô, cô nhìn vào tường để né tránh một cách dễ dàng. Lúc này, cô đã không nhận một đường laser hình lưới đang đi về phía cô, lúc cô quay người đường laser đó gần như đã đến trước mặt cô.
Cô lập tức lùi lại, đường laser cũng đang di chuyển, điều khiến cô tuyệt vọng là lúc quay người có một đường laser đang chờ cô!
Chẳng trách tới đây là chịu chết!
Không có điểm an toàn nào cả, nó còn luẩn quẩn hơn cả cảnh trong phim!
Cô chỉ từ từ nhắm mắt lại chịu chết, chỉ mong không có cảm nhận được nỗi đau rồi chết...
Cô vẫn chờ, chờ cái chết đến, kết quả vẫn còn thở được...
Cô mở mắt ra, đường laser phía trước phía sau đâu rồi?!
Chuyện sao vậy?!
Vẻ mặt Ưu Ưu vô cùng nghi ngờ, lúc này cánh cửa của lối laser đã mở, một bóng người mặc quân nhân cao lớn mạnh mẽ đi vào, chính là Lục Bắc Kiêu!
Lục Bắc Kiêu cũng không ngờ nữ quân nhân ấy lại là cô, tuổi còn nhỏ mà thật to gan, lại còn vào được đến cửa thứ ba rồi!
"Trung tá Lục, anh làm thế nào vậy?" Ưu Ưu tò mò hỏi, trong lòng vẫn còn hoảng sợ.
Cuối cùng vẫn là sợ chết! Nhất là chết thảm như vậy!
"Rất đơn giản, tôi tìm được phòng điều khiển của cửa này, đi tắt máy tính!" Anh trầm giọng nói.
Hóa ra là như vậy...
Nhìn anh rất nghiêm túc, lạnh lùng, không ngờ thông minh như thế!
"Cô đi ra ngoài đi! Cửa thứ ba đã thế này sau này cô trốn không thoát đâu, tôi cũng không rảnh cứu cô!" Lục Bắc Kiêu nhìn Ưu Ưu, trầm giọng nói.
Ưu Ưu không phải người không biết lượng sức mình, "Trung tá Lục! Anh cẩn thận đấy!"
Nói xong cô nhấc ba lô lên và quay lại.
Lục Bắc Kiêu sợ cô ấy quay lại nên khóa trái cửa laser lại không cho cô ấy vào nữa. Còn anh tiếp tục đi sâu vào bên trong...