Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 119 - Chương 119:

Chương 119:

Sự nóng bỏng, mạnh mẽ và hơi thở đàn ông chỉ thuộc về cơ thể của Lục Bắc Kiêu vây chặt lấy cô, dẫn dụ dây dưa mỗi một tế bào của cô, như một chiếc lò làm cô nóng chảy…

Cánh tay thô to như có ma lực, những nơi nó đi qua đều khiến cô phát run.

Nam và nữ như có sự khác biệt trời sinh, không giống sự nóng bỏng từ anh, da thịt của cô gợi lên cơn mát lạnh mỏng manh, nhẵn bóng mềm mại như mỡ làm anh yêu thích đến không muốn rời, lại không dám dùng lực quá mạnh, sợ làm hỏng cô.

“Ngoan…Em muốn gì đây?” Môi lưỡi bỏng rát cắn lấy vành tai cô gặm nhấm, mị hoặc hỏi.

“Ưm! Muốn anh Kiêu…”

“Ngoan thật! Anh muốn tha cho em cũng không được!” Tuy rằng từ ngày đầu biết cô đến giờ, anh vẫn luôn muốn ăn sạch cô, nhưng Lục Bắc Kiêu anh cũng không phải là động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Tuy bé cưng ngốc của anh đã thành niên rồi nhưng vẫn còn là một học sinh cấp ba đó…

Nhưng vào ngay lúc này, đạn đã lên nòng, không thể không bắn!

Lý trí chết tiệt gì đó cho chó gặm đi, giờ anh chỉ muốn mây mưa với cô thôi!

Đặt cô lên ghế ngồi, anh đứng dậy, áo ren đen và da thịt trắng nõn tạo thành sự kích thích thị giác mãnh liệt, cô mềm thành một vũng nước xuân, xiêu vẹo tựa vào ghế da, mái tóc dài buông xõa rải rác, vạt dưới của áo hai dây cũng bị anh kéo đến bầu ngực, hai đồi núi được bao bọc phân nửa, bầu ngực bên trái còn có một nốt ruồi son bắt mắt!

Chỉ mới nhìn thôi mà anh đã muốn nổ tung rồi!

âm thanh trong trẻo của nút cài áo hai dây vang lên…

Trái tim đang đập điên cuồng của Diệp Kiều càng đập mạnh hơn nữa, cô mê mang nhìn anh, chỉ thấy người đàn ông to lớn thô kệch kia dựa gần vào vô lăng, nơi sâu thẳm trong cơ thể cô có một cảm giác trống rỗng khó chịu, mong chờ được anh lấp đầy.

Cô nhiệt tình tiến về trước muốn giúp anh.

!!!

Bàn tay trắng nõn đặt lên khóa kim loại của bé cưng ngốc quả thật là ép điên anh rồi!

“Diệp Kiều Kiều, em là yêu tinh biến hình đúng không?” Túm lấy sau đầu cô, anh nghiến răng.

“Dạ, em là hồ ly tinh biến hình đó!” Cô không chút xấu hổ nói, gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay ngẩng lên cười đến yêu kiều động lòng người…

!!!

Anh còn chưa trải qua sự đời, không còn gì để nói, nói về chuyện thả thính thì thật sự anh vẫn không thể sánh bằng cô!

Giọt mồ hôi lớn chảy xuống từ trán anh, nhìn tay cô kéo lấy dây xích, yết hầu gợi cảm run rẩy mạnh mẽ.

“Ting ting ting—”

Tiếng chuông chấn động theo đó tuyền đến từ trong balo của cô.

Diệp Kiều đang “phạm tội” sợ đến run cầm cập, tay không để ý đụng phải nơi giữa hai chân anh, chỉ nghe anh thấp giọng kêu một tiếng, sau đó phát ra tiếng gầm nóng giận muốn giết người.

“Là, điện thoại của em…” Lý trí của cô cũng bị âm thanh dồn dập đó làm tỉnh táo một nửa, cũng không tự chủ được mà oán giận trong lòng!

Lục Tiểu Cổn! Sao con không giúp đỡ chứ!

(Lục Tiểu Cổn: Mọi người quá vẩn đục, bổn bảo bảo tự động che lại cho mọi người rồi.)

“Mặc kê đi!” Lục Bắc Kiêu bá đạo nói.

Diệp Kiều thật sự không muốn quản, nhưng điện thoại lại reo lên, cô nhìn Lục Bắc Kiêu rồi lại nhìn balo.

“Mẹ nó tốt nhất đừng là tên ngốc Đỗ Quân đó!” Lục Bắc Kiêu buồn phiền nói, lấy balo của cô qua lật ra, mò mất một lúc cũng không mò được, đồ trong balo của cô đều bị anh đổ ra ngoài mới lấy được cái thứ phá vỡ cuộc chơi nặng hơn một cân kia.

“Alo—” Diệp Kiều hít sâu cho thanh họng mới bắt máy.

“Kiều Kiều, là ông nội đây, con đến nơi chưa?”

Xỉu!

Là ông nội!

Diệp Kiều sợ đến nhất thời mất hết hưng phấn: “Ông nội, con đến rồi! Gặp được anh con rồi! Có điều, anh ấy và chiến hữu chơi bóng rổ, con đứng ngoài xem!” Sợ ông nội bảo Diệp Thành nghe máy, cô chỉ đành trong cái khó ló cái khôn nói chặn trước.

Nghe nói là tham mưu trưởng Diệp, Lục Bắc Kiêu cũng e sợ.

Anh suýt chút chà đạp cháu gái cưng của lão thủ trưởng!

Cực kỳ phiền não, anh mở cửa xuống xe.

Hình như anh giận rồi…

Ừm, cô cũng giận có được không hả!

Cũng may ông nội không bảo Diệp Thanh nghe điện thoại, chỉ bảo cô trở về trước khi trời tối, chú ý an toàn.

Cô chỉnh lại quần áo xong thì xuống xe, đi đến sau lưng anh, ôm lấy anh từ phía sau: “Anh Kiêu, anh giận hả?”

Bình Luận (0)
Comment