Lục Bắc Kiêu không nói chuyện, xoay lưng về phía cô, chẳng còn cầm thú giống ban nãy nữa, anh lúc này trông có vẻ thâm trầm, bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Chúng ta vẫn có thể tiếp tục mà, lần này em tắt điện thoại đi, được không anh?” Diệp Kiều vòng ra phía trước, hai cánh tay ôm lấy vòng eo anh, gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều ngắm nhìn anh, ngọt ngào nói. Hôm nay là sinh nhật anh, cô thật lòng mong anh có thể vui vẻ…
Cũng là bù đắp những thứ cô nợ anh ở kiếp trước!
Đương nhiên rồi, tay lái lão luyện cô đây cũng muốn vui vẻ mà…
Lục Bắc Kiêu nghiêm mặt cúi đầu nhìn bé cưng ngốc chỉ mặt áo hai dây trên người đứng ở trước mắt mình, cảm xúc nơi đáy mắt là chân thật, không giống với dục niệm sâu không thấy đáy lúc nãy, anh nâng bàn tay to lớn lên nhẹ ngàng phủi đi sợi tóc bị mồ hôi làm dính bên má cô, nhìn cô như nhìn bảo bối.
“Muốn giữ em lại đến đêm tân hôn mới ăn, phải yêu đương tán tỉnh!” Trong giọng nói có sự quở tránh lại chứa đầy cưng chiều, nhưng đây thật sự là lời thật lòng!
Diệp Kiều không tự chủ được mà sững sờ, sau đó lại cảm động chứa chan.
Anh thật đơn thuần! Cũng là vì muốn tốt cho cô, cô hiểu!
“Anh Kiêu, em cảm thấy hiện tại và đêm tân hôn không khác gì nhau mà… chỉ cần anh vui là được! Lẽ nào anh sợ sau này chúng ta sẽ chia tay, nếu bây giờ làm em là không có trách nhiệm với em sao?” Đôi mắt to ngấn lệ nhìn anh, cô nghiêm túc nói.
“Chia tay cái gì! Nếu chia tay cũng là em muốn chia, có điều, em dám sao?” Anh hung dữ nói.
“Dạ, không dám không dám!” Cô vội an ủi.
“Diệp Kiều! Em là người đầu tiên anh xác định! Lục Bắc Kiêu anh chỉ nhận định duy nhất một người, quyết không từ bỏ! Dù chết cũng phải dây dưa đến kiếp sau của em!” Anh nâng gương mặt của cô lên, cắn răng bá đạo nói. Từng chữ như đinh đóng cột, xuất phát từ tận đáy lòng.
Mỗi một câu một chữ của anh đều đánh động vào trái tim của Diệp Kiều, cô nhớ đến sự dây dưa trong kiếp trước giữa họ, nhớ đến di ngôn của anh, rồi sau đó, nước mắt không thể ngừng được mà tuôn trào, cổ họng mặn đắng, cô cảm dộng rơi nước mắt như mưa…
Anh không biết rằng, kiếp trước quả thật anh dây dưa với cô đến tận lúc chết đi, hơn nữa trong di ngôn cũng nói qua, kiếp sau vẫn phải tiếp tục yêu cô.
Anh càng không biết rằng, lời anh nói đều là thật.
Nhưng cô đều biết! Cho nên cô cảm động, cô đau lòng!
Bé cưng ngốc khóc rồi, khóc đến thương tâm như thế…
“Làm sao vậy? Bị lời nói của anh dọa hả? Anh cũng cảm thấy vô duyên vô cớ lắm, sao anh lại có dục vọng muốn chiếm lấy em mãnh liệt đến thế nữa?! Ai bảo em châm ngòi anh trước làm chi! Bây giờ bị thổ phỉ bắt giữ rồi, em muốn trốn cũng khó!” Anh thật sự cho rằng cô bị sự bá đạo và dục vọng chiếm hữu của anh dọa sơ.
Lục Bắc Kiêu anh, trước giờ chưa từng yêu đương, cũng mãi chẳng gặp được cô gái vừa mắt, nhưng anh tin rằng anh sẽ gặp được, người con gái ấy anh vừa nhìn một cái thôi là có thể nhìn trúng, sau đó sẽ không buông tay!
Người định mệnh.
Quan niệm tình yêu của anh chính là: Định mệnh!
Nhưng hình như cô không giống vậy, lúc trước cô từng có người mình thích, bây giờ lại tán tỉnh anh, ai biết sau này bé cưng ngốc có thay lòng hay không?
Diệp Kiều nói không nên lời, vẫn còn khóc, nước mắt tuôn rơi từng hàng, chảy mãi không ngớt.
“Còn khóc? Khóc cũng vô dụng! Anh sẽ làm em yêu anh yêu đến một lòng một dạ!” Anh nghiêm túc nói, buông cô ra, xoay người định đi tìm điếu thuốc hút để bình tĩnh lại chút.
Chỉ là anh còn chưa đi được mấy bước, Diệp Kiều đã chạy như bay theo bóng lưng anh, cô dùng lực ôm chặt lấy anh từ phía sau.
“Lục Bắc Kiêu! Em yêu anh!”
Lời tỏ tình kiên định của cô, vang dội qua thung lũng.
Lời tỏ tình của cô, rung động trái tim anh, cảm giác ấy phảng phất như đợi chờ cả một kiếp, cuối cùng cũng đợi được tình yêu của cô.