Nước mắt của Diệp Kiều rơi càng nhiều, ướt hết áo anh. Cô bị anh làm cho cảm động. Diệp Kiều cô có tài đức gì mà lại được anh ưu ái tới vậy chứ?
Cô ôm eo anh, dán vào cái lưng rộng, trái tim cô không ngừng bị anh làm cho rung động.
“Anh Kiêu, bởi vì tình yêu của anh, bởi vì những lời cảm động của anh nên em mới khóc, không phải vì cái gì khác. Đời này, em chỉ yêu anh. Em biết, có thể anh sẽ không tin, bởi vì trước đây em không thể hiện rõ, nhưng mà, em thật sự, thật sự yêu anh!”
Ở trong ấn tượng của anh, lần trước, khi cô bị cảm nắng, cô vẫn chơi bời với đám Thẩm Hi Xuyên, nên chắc anh sẽ không tin cô ngay được. Chính vì thế, cô liền khẳng định lại với anh.
Từng lời âu yếm, từng câu từng chữ thấm vào trong trái tim Lục Bắc Kiêu, một xúc cảm chưa từng có trào dâng.
“Đương nhiên anh tin. Em nói cái gì anh đều tin. Ngoan, đừng khóc nữa, hôm nay em khóc hai lần rồi. Anh không muốn nhìn em khóc, anh muốn em cười.” Ngón tay thô ráp của Lục Bắc Kiêu dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô, giọng nói trầm ấm của anh vang bên tai, tràn đầy yêu thương.
Bàn tay lớn ấm áp của anh áp lên khuôn mặt nhỏ của cô, khuôn mặt vẫn còn đẫm nước mắt, nhưng cô nở nụ cười, lộ ra cái má lúm đồng tiền, giữ lại giọt nước mắt mới lăn xuống.
Cô không muốn khóc, nhưng mà ở trước mặt anh lại không khống chế được.
Cô quay người lại thì phát hiện ra, phía trước là một sơn cốc, trong đó có thác nước, nước trong đến mức còn nhìn thấy mấy hòn đá ở dưới đáy nước, hai bên bờ hoa cỏ mọc đầy, phong cảnh tú lệ.
“Anh Kiêu, nơi anh muốn đưa em tới là nơi này sao?” Cô hít sâu một hơi, dang rộng hai tay giống như muốn ôm hết bầu thiên nhiên thuần khiết này vào trong lòng.
Lục Bắc Kiêu đứng phía sau cô, vòng tay ôm lấy thân hình mảnh mai của cô nói, “Không phải.”
Anh trầm giọng nói tiếp. “Anh vốn dĩ định đưa em tới chụp ảnh, cùng em nói chuyện, nhưng nói chuyện rồi thì anh lại muốn đưa em tới chỗ này cắm trại.”
“Em còn tưởng rằng không cần em nói, anh đã muốn đưa em tới đây…” Diệp Kiều mỉm cười trêu gheo anh.
Cứ vậy, hai người đứng ôm nhau, cùng ngắm cảnh.
Thật đẹp, thật lãng mạn.
Cô yêu thích cái cảm giác được anh bao bọc, được hơi ấm của anh ôm lấy, để có thể kiên định chính mình.
“….”
“Chụp ảnh gì a?” Cô ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
Anh cúi đầu, nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc. “Nhóc con, anh phải đi ra ngoài 1 năm.”
Diệp Kiều ngây người. Cái anh gọi là đi ra ngoài có nghĩa là ra nước ngoài sao? Cô cũng chợt nhớ tới, trên giường anh có nhiều tài liệu học tiếng Tây Ban Nha.
“Anh phải đi đâu?” Một năm, cũng lâu a…
“Venezuela, một quốc gia ở Nam Mỹ, tới trường Hunter, anh đi huấn luyện 1 năm!” Anh không hề giấu giếm nói với cô.
Trường học Hunter…
Ở đại viện nhiều năm, cô đương nhiên đã được nghe nói về trường Hunter truyền thuyết. Cô vốn tưởng rằng, đó chỉ là truyền thuyết, thật không ngờ, nó thật sự tồn tại. Nơi đó tập trung tất cả những lính đặc chủng hàng đầu trên thế giới, trải qua kỳ huấn luyện ma quỷ, phải ký giấy sinh tử, có thể bị loại bất cứ lúc nào, có thể chết bất cứ lúc nào.
“Em lo lắng sao? Yên tâm, anh sẽ trở về. Anh đi tập luyện thôi!” Anh nhìn cô đầy yêu chiều, giọng nói đầy vẻ tự tin.
Chuyện này, anh còn gạt bà Đỗ, sợ bà biết rồi sẽ náo loạn với ông nội, không cho anh đi. Anh là con trai độc nhất, đương nhiên bà Đỗ không muốn cho con trai bảo bối phải chịu một chút vất vả hi sinh nào. Ngay chuyện anh vào quân đội cũng là do anh tình nguyện vào.
Anh tự tin như vậy giống như tiếp thêm tự tin cho cô. Cô kiên định gật đầu. Cô tin vào thực lực của anh.
Nhưng mà, cô vẫn không rõ, vì sao mấy năm sau, anh lại hy sinh…
Tiểu Cổn vẫn luôn không chịu nói nguyên nhân với cô.
“Em tin. Nhưng mà, người ta không muốn không được gặp anh suốt 1 năm…” Nghĩ tới đây, cảm xúc mãnh liệt lại dâng lên trong lòng, nước mắt lại ầng ậng dâng lên.