Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 122 - Chương 122:

Chương 122:

“Nhóc con, lại khóc rồi!” Anh áp trán vào trán cô, yêu chiều nói. Dứt lời, chóp mũi dán vào đầu mũi cô, day nhẹ một cái rồi hôn lên môi cô.

Ô…

Là ôn nhu, là lưu luyến, là mãnh liệt, là chân tình, là sự quấn quýt triền miên.

Trong sơn cốc, giữa phong cảnh thiên nhiên tuyệt mỹ, trên sườn núi, một đôi yêu nhau sâu đậm.

Cho đến khi cánh môi sưng đỏ, anh mới hài lòng tha cho cô, trán vẫn còn áp vào nhau, hơi thở quấn quýt ôm chặt lấy nhau.

“Nhóc con, anh muốn đưa em về nhà, công bố tình yêu. Anh thật sự sợ rằng, trong một năm này, sẽ có người cướp em đi mất. Không thể kết hôn thì cũng phải đính hôn thật nhanh.”

Cô nhóc này thật sự quá đáng yêu.

“Không cần. Anh Kiêu, chờ em thi đậu đại học J xong, chúng ta công khai có được không? Nếu không, mọi người sẽ cảm thấy em không xứng với anh…” Diệp Kiều cô cũng phải ưu tú để xứng đôi với anh.

Ai ngờ, cô vừa nói dứt lời thì bị Lục Bắc Kiêu đánh một cái vào mông.

“A! Đau! Anh Kiêu, anh đánh em!” Diệp Kiều cau mày, bĩu môi nói. Anh ra cái dáng vẻ người lớn đánh trẻ con, đánh vào mông cô, không để cho cô chút mặt mũi nào.

“Diệp Kiều Kiều, ai bảo em có cái tư tưởng xứng hay không xứng này chứ? Em dù có học dốt lão tử cũng không chê, cũng không ai dám ghét bỏ em. Bởi vì em là người Lục Bắc Kiêu anh coi trọng, chính là độc nhất vô nhị.” Lục Bắc Kiêu hung dữ giáo huấn cô vợ nhỏ của mình.

Tuy nói là giáo huấn cô, nhưng lại khiến người ta xúc động rơi nước mắt vì những lời âm yếm.

“Anh Kiêu…” Cô nũng nịu kêu lên.

Anh cũng không hề tức giận. “Ngoan, đừng có nghĩ lung tung. Em có mục tiêu của em, nhưng anh không muốn tạo áp lực cho em. Thi đậu hay không thi đậu thì đều như nhau. Anh yêu em là vì con người em, em có như thế nào anh cũng yêu. Có hiểu không?”

“Em hiểu. Nhưng mà, em thật sự muốn thi đậu đại học J, để cho những người vốn coi thường em ở Diệp gia phải mở mắt mà nhìn. Anh Kiêu, sang năm khi anh trở về, chúng ta chọn thời gian công khai tình yêu, được không? Không vội, có được không?” Cô lại làm nũng với anh.

Anh đành phải nghe theo.

Hai người nắm tay nhau đi vào trong sơn cốc. Lục Bắc Kiêu cũng không quên hỏi Diệp Kiều đã giúp cậu nhỏ chuyện gì. Cô nửa thật nửa giả giải thích với anh, anh tin, chủ yếu là do đồng chí Đỗ Quân quá kém, một miếng đất như vậy bị anh ta coi như phế vật, bán đi với giá 120 vạn thì đúng là quá tệ.

Còn nữa, chuyện ở trên xe lửa, cô lấy 1 chọi 5.

Diệp Kiều nào có thể nói với anh là do con trai Lục Tiểu Cổn của hai người giúp cô chứ.

“Anh Kiêu, em thật sự học qua lớp tự vệ, hơn nữa em chạy trốn rất nhanh. Không tin, anh thử xem!” Cô nghịch ngợm trêu anh.

“….”

Lục Bắc Kiêu vô ngữ, anh thật sự đưa tay định trêu chọc cô thì cô đã nhanh chân chạy trước.

Lục Bắc Kiêu chân dài, sải vài bước đã bắt được cô.

Đậu má, khả năng chạy như tên lửa sao lại không phát huy chứ? Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Cổn, gọi Lục Tiểu Cổn!

Lục Tiểu Cổn ghét bỏ: Diệp Kiều Kiều, dù người có là tên lửa thì cũng không thoát khỏi ba con. Kỹ năng của người trước mặt ba con không có hiệu quả.

Lục Bắc Kiêu chỉ hai bước chạy thì đã bắt được cô nhóc đang chạy trốn trước mắt, kép cô ôm vào trong lòng. “Tên lửa, khả năng tự vệ, sao nào?”

“A a a! Cứu mạng!” Một tay anh ôm chặt lấy cô, tay còn lại thì sờ soạng khắp nơi. Bị anh bắt được, Diệp Kiều lớn tiếng kêu cứu.

Hai người chơi đùa trong sơn cốc, vui vẻ vô cùng.

Nhưng mà, mới đùa một lúc thì thấy mây đen kéo tới, gió lớn nổi lên. Đây là trời muốn mua sao?

Lục Bắc Kiêu vội vàng kéo cô ra khỏi sơn cốc, vừa mới lên được xe thì trời mưa tầm ta.

“May quá, may quá, không có bị ướt.”

Diệp Kiều ngồi lên ghế sau. Lục Bắc Kiêu trèo vào ghế phụ.

Trên ghế phụ, có đầy đồ cô vứt lại đó trước khi xuống xe. Anh liền cầm túi của cô, giúp cô xếp đồ vào. Cô nhóc này, giấy vệ sinh đến nước khoáng đều mang theo.

“Cái này là có ý gì?” Cho đến khi nhìn thấy một cái hộp nhỏ in hình đôi nam nữ, Lục Bắc Kiêu cầm lên, cau mày, lại nhìn thấy dòng chữ “cỡ lớn nhất”.

A. Áo mưa!

Bình Luận (0)
Comment