Ưu Ưu đã bình an trở về, thế thì anh cũng về rồi đúng không!?!
Diệp Kiều không đi vào phòng bẹnh, mà là kích động chạy đến khúc ngoặt trên hành lang bệnh viện, cô cho rằng Lục Bắc Kiêu đang ở khúc ngoặt!
Nhưng mà trên hành lang làm gì có hình bóng của anh, đi đến cuối hành lang cũng không nhìn thấy anh, cô không thể làm gì khác hơn là quay về phòng bệnh, vừa đến cửa phòng bệnh thì nhìn thấy Ưu Ưu lấy từ trong hộp ra một ống nghiệm, không cần nghĩ cũng biết, đó chắc chắn là thuốc giải!
Nhịp tim của Đường Thiếu Đình dường như đã khôi phục, điện tâm đồ cũng không còn là một đường thẳng tắp nữa.
Cô đi vào, nhìn bác sĩ mở ống nghiệm ra, lấy kim tiêm hút huyết thanh kháng thể rồi tiêm vào tĩnh mạch của Đường Thiếu Đình…
Ưu Ưu rốt cuộc cũng ném cái túi ướp lạnh mà cô ấy vẫn luôn giữ trong lòng, nhìn Đường Thiếu Đình đang hôn mê trên giường bệnh mà không chớp mắt.
“Ưu Ưu, cô có thấy chồng tôi không?”. Trong đầu Diệp Kiều lúc này chỉ toàn là Lục Bắc Kiêu, cô vội vàng hỏi.
Cổ họng khô như lửa đốt, Ưu Ưu nuốt nước bọt mới miễn cưỡng có thể phát ra âm thanh: “Sau khi chúng tôi lấy được thuốc giải, mật thất nổ tung, chúng tôi chạy trốn theo ống thông gió, sau đó đi tới chỗ phân nhánh, tôi chạy thoát theo đường ống bên phải, hình như anh ấy chạy theo đường ống bên trái…”
Giọng Ưu Ưu khàn khàn, lúc nói chuyện có thể nếm được mùi máu tươi trong cổ họng: “Lúc tôi ra ngoài thì phát hiện mình đã bò đến căn cứ của K2, cũng chính là tầng hai biệt thự, không thấy trung tá Lục đâu, bởi vì có người đang đuổi giết tôi, tôi len lút rời khỏi K2, sau khi tìm được thuộc hạ tiếp ứng, tôi để lại hai người để tìm trung tá Lục rồi lấy thuốc giải trở về trước!”
Ưu Ưu cũng trốn ra được, chắc chắn anh cũng sẽ chạy thoát! Diệp Kiều không thể nào suy nghĩ đến thứ gì khác nữa.
Ba ngày nay, rất hiếm khi nhận được tin tức của mấy người Quỷ Ảnh, bởi vì tín hiệu bên kia không tốt, chỉ biết là bọn họ vẫn đang tìm.
Sau khi tiêm huyết thanh, Đường Thiếu Đình vẫn không có phản ứng, tiếp tục hôn mê.
“Ưu Ưu, tôi về khách sạn nghỉ ngơi đây, cô cũng nghỉ ngơi một chút đi”. Cô nhẹ giọng nói, rồi mới phát hiện trên cánh tay trái của Ưu Ưu có vết thương.
Cô lại nhìn Đường Thiếu Đình đang hôn mê, người canh giữ anh ta không phải cô, cô không cần thiết phải ở lại đây, trông chừng anh ta tỉnh lại.
…
Trở về khách sạn, nhìn mình trong gương, Diệp Kiều mới nhận ra mình tiều tụy như ma, sau khi đi tắm, cô mặc áo sơ mi trắng của anh treo trong tủ, lên giường, nằm xuống là ngủ ngay.
Mấy ngày nay cô không biết mình đã vượt qua thế nào, hỗn loạn rối bời, cảm giác như con người mình không còn tồn tại trên thế gian.
Cảm giác này như cổ họng bị bóp nghẹt, thở không ra hơi.
Cô mơ màng ngủ, không biết là đã ngủ hay là vẫn chưa chân chính đi vào giấc ngủ, trong đầu rất rối loạn, còn có thể nghe được tiếng vòi nước chảy, tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm.
Dường như còn nhìn thấy Lục Bắc Kiêu đã về, anh cạo râu trong phòng vệ sinh, anh để trần thân trên với cơ bắp màu đồng đầy gợi cảm, thân dưới chỉ quấn khăn tắm, đi đi lại lại trong phòng, dường như còn có thể cảm nhận được bàn tay anh cưng chiều xoa đầu cô…
Nhưng mà, sau khi cô tỉnh lại, trong phòng trống rỗng, nào có hình bóng của anh?
Đều là mơ!
Giấc ngủ này kéo dài khoảng mười hai giờ, nhưng lại không hề có cảm giác như đã ngủ rồi, đầu đau như sắp nứt!
Cô lại thử gọi điện cho mấy người Quỷ Ảnh, từng người từng người, không tắt điện thoại thì đang ở trong khu vực không có dịch vụ!
Cái cảm giác không thể nào thở nổi này càng ngày càng nghiêm trọng, cô cảm thấy mình sắp hít thở không thông, lục tung cũng không tìm thấy điếu thuốc nào, cô không nghiện thuốc, nhưng mà khi tâm trạng thật sự trầm trọng, trong lòng đến mức khó chịu, cô sẽ hút một điếu!
Cô nhanh chóng mặc quần áo vào, tóc cũng không chải, tùy tiện cào vài cái, rồi cầm lấy chìa khóa trên bàn ra khỏi khách sạn!
Ban đêm tha hương nơi đất khách quê người, trên đường ngựa xe như nước, cô mặc váy dài bước tới quầy tạp hóa mua gói thuốc lá, dứt khoát mở ra, rút một điếu rồi hút, lúc người phụ nữ bán thuốc lá đòi tiền cô, cô mới phát hiện ra mình đi quá vội vàng, căn bản không mang theo ví tiền…