Diệp Kiều vô thức sờ túi, nhưng mà cô đang mặc một chiếc váy dài phong cách Bohemia, đừng nói là túi, ngay cả túi bên trong cũng không có. Cô muốn trả thuốc lại, nhưng bao thuốc lá đã bị cô mở ra, điếu thuốc kẹp trong tay phải đã hút được một nửa, làm sao mà trả lại cho người ta được?
Con mẹ thật là bối rối!
Vệ sĩ bên cạnh lại còn không biết đi đâu mất rồi!
Chị gái bán thuốc lá ngượng ngùng ngập ngừng muốn đòi tiền nhưng lại thôi, Diệp Kiều cũng ái ngại: “Chị gái, chị, chị có tài khoản trực tuyến không? Tôi chuyển khoản cho chị, có được không?”
Cô lưu loát nói bằng tiếng T, nhưng mà, ngay cả điện thoại di động cô cũng quên đem theo.
Chị gái lắc đầu.
Năm 2008 không giống năm 2018, ngay cả trước gian hàng của mấy bác gái bán đồ trong chợ cũng đếu dán mã QR, có thể quẹt một cái là thanh toán.
“Người đẹp, để tôi cho cô mượn đỡ, cô sống ở đâu, tôi với cô đi lấy, được không?”. Trong ngọn đèn, một ông chú có vẻ thật thà nhìn Diệp Kiều, nhiệt tình nói.
Diệp Kiều trả lời không chút suy nghĩ: “Được! Khách sạn của tôi ở ngay phía trước, cảm ơn!”
Ông chú sảng khoái thanh toán tiền thuốc lá giúp cô, Diệp Kiều vội vàng đưa ông ta đi về phía khách sạn, không có tâm trạng nào để nói chuyện với ông chú, chỉ không ngừng nói “cảm ơn”!
Nicotin cũng không thể nào xua tan được cái cảm giác mắc nghẹn khó chịu trong cổ họng cô, ngay cả không khí cũng nóng bức, cô ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đen như mực.
Có một ham muốn hét lên trên đường phố!
Đây chính là cảm giác mà Lục Bắc Kiêu mất tích mang lại cho cô, muốn khóc cũng khóc không được, ngay cả cảm giác đau lòng cũng không lĩnh hội được, lại bị một cảm giác thở không nổi hành hạ…
Sau khi hoàn hồn, Diệp Kiều mới phát hiện ra là mình bị ông chú này dẫn đi, xung quanh không có người nào, khi nhận ra sự bất ổn và đang định xoay người lại thì có ba người đàn ông đi về phía cô, trong tay bọn họ là con dao găm sáng chói.
Ông chú căn bản không phải tốt bụng giúp cô, mà là ác ý!
Diệp Kiều ảo não, đột nhiên nhận thấy chỉ số IQ của mình đều bị mấy ngày nay làm suy giảm rồi!
“Mấy người muốn làm gì?!”. Cô nặng nề ném thuốc lá trong tay xuống đất, hung ác nói.
Đánh một trận cũng được, giải tỏa hết đi!
Phía sau cô lại xuất hiện hai tên đàn ông côn đồ, tuy không thấy rõ mặt, nhưng có thể thấy được ánh mắt thèm nhỏ dãi của chúng.
“Người đẹp, em nói xem bọn anh muốn làm gì?”
Đương nhiên là cướp sắc!
“Thức thời thì tránh ra hết cho tôi! Nếu không…tôi sẽ đánh mấy người tàn phế!”. Diệp Kiều ác độc nói, sau đó giơ nắm đấm lên chuẩn bị tư thế đánh người, mà hai chân cô đang mang dép xỏ ngón!
Lúc ra ngoài vội vàng thế nào chứ?!
Một tên côn đồ trong đó căn bản không sợ cô, gã đi thẳng tới trước mặt cô, Diệp Kiều không chút do dự vung nắm đấm ra ngoài!
Đối phương dễ dàng bắt lấy nắm đấm của cô, còn tranh thủ sờ soạng trên mu bàn tay cô: “Quả nhiên rất mềm!”
Cô giãy dụa, phát hiện mình không có một chút sức nào, vốn đã không lợi hại như trước đây, gần đây lại không rèn luyện, như cái xác không hồn vậy, lấy đâu ra sức?!
“Buông ra! Nếu không…chờ chồng tôi tới, sẽ đánh từng người mấy người đến khớp xương cũng rã ra!”. Diệp Kiều không thể làm gì khác hơn là dọa bọn họ!
Lời nói ra khỏi miệng, cô cũng bi ai nhận ra, chồng cô mất tích rồi.
Cô cảm thấy đau nhói trong tim!
Cô đứng ngây ra như phỗng, quên mất giãy dụa, chạy trốn.
“Người đẹp, chồng em đâu? Đừng làm bọn anh sợ, đêm nay, bọn anh chính là chồng em!”. Tên côn đồ cười tà nói, dứt lời, gã buông nắm đấm của Diệp Kiều ra, một tay vuốt lên gò má Diệp Kiều, cảm nhận làn da trắng nõn mịn màng…
Diệp Kiều vẫn không nhúc nhích, đắm chìm trong bi thương của mình, bàn tay heo của đối phương dời xuống từ gò má cô, định sờ soạng xuống cổ, ngực cô…
“Lấy móng vuốt của mày ra!”. Trong bóng tôi, một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên.
Giọng nói đó đủ để khiến Diệp Kiều đang hồn bay phách lạc được bơm đầy máu sống, cô quay đầu, trong ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú của anh lúc sáng lúc tối…
Toàn thân anh toát ra một luồng sát khí, đi về phía mấy tên côn đồ không biết sống chết, một tên côn đồ trong đó đang chấm mút, bàn tay vừa vặn đi tới chỗ ngực của Diệp Kiều, định sờ thì đột nhiên một tiếng thanh thúy của xương cốt vỡ vụn vang lên!
Cái bàn tay heo kia bị bẻ ngược 90 độ ra đằng sau!