Diệp Kiều mê man cả người, vẫn không nhúc nhích, quanh người đều là hơi thở nam tính của một người quen thuộc đến mức khắc cốt ghi tâm, bóng đen cao lớn ở ngay bên cạnh cô, cô ngước mắt lên, nhìn lên phía trên bên trái…
Người đàn ông ngang ngược y như trước kia sống sờ sờ trước mắt, chồng của cô, Lục Bắc Kiêu, đang ở ngay bên cạnh cô!
Chủ nhân của bàn tay heo trợn to mắt chó nhìn cánh tay bị bẻ ngược 90 độ lui sau của mình, vẻ mặt ngơ ngác, mấy giây sau, chỉ nghe gã phát ra tiếng hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết!
Cái tay nắm lấy cái tay 90 độ kia, giậm chân, không ngừng kêu rên với vẻ mặt vặn vẹo.
Người đàn ông lạnh mặt nhìn với toàn thân tràn đầy sát khí, thật ra, bẻ gãy cái tay heo này cũng không thể giải tỏa được cơn giận trong ngực anh, đồ đáng chết, lại dám sờ mặt cô, còn muốn tấn công ngực cô, nếu anh đến chậm một bước thì gã đã được như ý rồi!
Đồng bọn của bàn tay heo thấy vậy thì đều kinh hãi, như mà đây là địa bàn của đám du côn bọn họ, sao lại sợ một người nước ngoài được, hơn nữa, bọn họ người đông thế mạnh!
Ba tên côn đồ lại gần anh, miệng hùng hổ nói tiếng nước T, Lục Bắc Kiêu nghe hiểu hết.
Anh kéo bà Lục vẫn còn đang sững sờ vào lòng, khỉnh bỉ nhìn ba tên côn đồ không biết sống chết này như nhìn lũ kiến hôi, thậm chí chủ động giơ chân lên đá một cú cho cái tên bàn tay heo đang gào khóc kia bay ra ngoài mấy mét!
Ba tên khác thấy đồng bọn bị ngược đãi như vậy, bỗng rút từ sau thắt lưng ra một con dao và vọt về phía anh, chính vì Diệp Kiều bị bàn tay heo sờ soạng khuôn mặt, bị những con chó tạp chủng này giở trò mà trong ngực Lục Bắc Kiêu bây giờ ngùn ngụt lửa giận không có chỗ trút, bọn chúng lại còn không sợ chết chủ động cho anh phóng lửa!
Cánh tay trái của anh ôm chặt người phụ nữ nhỏ bé vẫn còn ngây ngốc vào lòng, một kẻ không sợ chết cầm dao xông về phía anh, giơ cánh tay lên, chém mạnh xuống, anh vững vàng nâng tay phải lên, tóm lấy cổ tay đối phương, đối phương dốc sức giãy dụa, sức lực toàn thân cũng không bằng một cánh tay của anh, Lục Bắc Kiêu tàn ác nhếch môi, cánh tay phải lắc mạnh sang bên phải một cái, lại là tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, đối phương bị ép buông tay, con dao vào tay Lục Bắc Kiêu!
Hai kẻ khác đã tiến lại gần họ một trước một sau, anh ôm Diệp Kiều xoay người, đồng thời giơ chân dài lên, đạp trúng phần bụng của tên côn đồ phía trước, con dao trong tay phải hạ xuống cánh tay của người đàn ông phía sau.
Trong con hẻm mờ tối, từng tiếng kêu rên vang lên, bốn tên côn đồ ngã trên mặt đất, gãy xương, bị thương, còn cái tên đàn ông trung niên lừa gạt Diệp Kiều kia thì sợ đến mức tè ra quần mà bỏ trốn!
“Mở to mắt chó của bọn mày lên mà nhìn, tao, là chồng cô ấy!”. Lục Bắc Kia dùng tiếng nước T lạnh lùng nói với bọn côn đồ. Nghĩ lại cái đám chó má này trước đó còn nói bọn chúng là chồng cô, anh đã muốn đá bể hạ bộ của bọn chúng rồi!
“Ông xã…”. Người phụ nữ mê man, chỉ số IQ giảm sút, thất hồn lạc phách, cuối cùng cũng hoàn hồn, ngửa mặt lên, nương theo đèn đường ở đối diện mà nhìn mặt anh, lẩm bẩm gọi.
Lục Bắc Kiêu nguyên vẹn không hao tổn gì, mặc áo sơ mi đen, quần jean, giày Martin giản dị, đang ở trước mắt cô.
Lục Bắc Kiêu rũ mắt nhìn cô, ánh mắt cưng chiều xen lẫn đau lòng: “Đã bảo em ngoan ngoãn, sao em còn chạy lung tung?!”
Giọng điệu trách cứ như đang dạy dỗ một đứa trẻ ba tuổi không nghe lời vậy.
Nói xong, anh nắm tay cô đi ngay, Diệp Kiều còn lo lắng, anh đi được mấy bước cô mới nhấc chân, bị anh kéo về phía trước, cô mặc váy dài, mang dép xỏ ngón, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, dường như đang xác nhận, rốt cuộc có phải là anh thật hay không vậy.
Cô đang đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng vì thất tình với anh mấy ngày nay, anh lại đột nhiên xuất hiện trước mắt cô một cách oai phong, thế nên cô cảm thấy điều này không chân thật.
Bàn tay to thô ráp đang nắm thật chặt tay mình, không phải của anh thì của ai?
Người đàn ông cao lớn đồ sộ, không phải anh thì là ai?
Đi ra khỏi con hẻm nhỏ u ám, đến bên lề đường ngựa xe như nước, anh ngoài người lại nhìn cô đang bước chậm rãi, khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, anh ngây ngẩn cả người.
Anh khom người đứng trước mặt cô, hai tay vịn lên bả vai cô, nhếch miệng lên: “Đồ ngốc, anh hứa sẽ trở về, em còn lo lắng bậy bạ! Có ngốc không?”
“Bà Lục của anh thật là ngu ngốc, bình thường tinh ranh như con bọ chét vậy, vừa rồi bị người ta lừa đi đâu là đi đó, còn bị người ta sờ mặt!”. Anh lại nói, giọng điệu vừa cưng chiều lại vừa mang một chút ý chỉ trích.
Bà Lục nào đó nước mắt không ngừng rơi, bị đè nén chừng mấy ngày, vẫn nhịn, bây giờ rốt cuộc cũng òa khóc.
“Lục! Bắc! Kiêu!”. Anh đang định lau nước mắt trên mặt cô thì cô đột nhiên cắn răng rống tên của anh từng chữ một!
Diệp Kiều trợn to hai mắt, vẻ mặt hung dữ, ở trên con đường đông đúc với ngọn đèn mờ ảo, cô rống anh, dốc hết sức lực toàn thân, ai không biết còn tưởng rằng hai vợ chồng đang cãi nhau!
Lục đại ma vương không sợ trời không sợ đất, bị cô rống mà sợ sệt trông lòng.
“Đây! Bà Lục, có chuyện gì thì về khách sạn nói…”
“Anh về từ lúc nào?!”. Anh đang định nắm tay cô thì cô gạt mạnh ra, lại gào thét hỏi anh.
Thấy anh cũng chỉ mặc đồ từ trong nhà mang đi, Diệp Kiều mới nhận ra, trước đó anh về rồi, vậy thì lúc trước không phải cô nằm mơ, đúng là anh đã về, tắm, cạo râu, ở trần đi qua đi lại trong phòng, còn sờ đầu cô, đều là thật!
“Về được bảy tiếng rồi!”. Lục Bắc Kiêu nâng tay trái lên xem đồng hồ, lại nhìn cô, vô cùng nghiêm túc nói.
Diệp Kiều giơ tay lên muốn đánh anh!
Tay lại hạ xuống cánh tay anh, dồn sức mà đập, đập đến mức đau cả lòng bàn tay!
“Anh đã về từ sớm, mà không nói với em?! Anh không đánh thức em?! Lục Bắc Kiêu! Mụ nội anh! Đồ biến thái!”. Diệp Kiều rống lên, tỏ vẻ rất muốn ăn thịt anh, nhấc chấn đá chân anh, chiếc dép xỏ ngón bay ra ngoài, chân cũng đá đau, ngực phập phồng kịch liệt vì bị anh làm tức giận!
Lúc cô thức dậy, trong phòng rõ ràng không có ai!
Cô đau lòng đến mức hồn bay phách lạc, sắp không thở nổi rồi, kết quả, anh đã về từ sớm, nhưng cô không biết!
Người đàn ông lạnh lùng cao 1m86 đứng trên con đường người đến người đi, đang bị người phụ nữ nhỏ bé dạy dỗ, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, anh cười khổ: “Bà Lục, anh đã gọi em nhiều lần, nhưng em ngủ quá sâu, không tỉnh!”
Anh tỏ vẻ “Trách anh sao ~?”, khuôn mặt ấm ức vô cùng.
Lời giải thích này cũng không xua tan được cơn tức giận của cô: “Anh không biết đường lay em tỉnh à?! Anh là tên khốn kiếp! Anh cố ý! Anh biến thái! Tôi hận anh!”
Diệp Kiều không để ý hình tượng mà rống lên, bị anh chọc tức điên lên, lại đá anh, một chiếc dép kia cũng đá bay ra ngoài!
“Ngoan ngoan ngoan, về khách sạn trước đã!”. Anh cũng không muốn bị người ta nhìn như khỉ, ôm ngang cô lên rồi đi ngay, vừa đi vừa nhặt hai chiếc xép bay rất xa.
Diệp Kiều không ngừng đánh lên ngực anh, không ngừng quở trách anh: “Anh không sao, cũng không biết gọi điện về báo bình an cho em à?! Cố ý để em không dễ chịu! Lục Bắc Kiêu! Anh khá lắm! Anh không muốn sống với em nữa có đúng không?! Mụ nội anh!”
“Điện thoại của anh mất rồi!”. Anh cười giải thích, bước nhanh hơn, mặc dù đang ở nước ngoài, không ai biết anh, nhưng mà bị bà xã đại nhân dạy dỗ trên đường như một đứa cháu thì vẫn rất mất mặt!