Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1194 - Chương 1194:

Chương 1194:

“Mất điện thoại thì anh không biết dùng điện thoại của những người khác à?!”. Lời giải thích này của anh nào có thể khiến cô nguôi giận, cô lớn tiếng chất vấn, nắm tay đấm lên ngực anh.

“Rừng mưa nhiệt đới hoang sơ, không có tín hiệu, trên máy bay trực thắng không thể mở máy”. Anh tiếp tục giải thích.

Lời giải thích này trong mắt Diệp Kiều là có độ thuyết phục quá yếu, tóm lại là, chính là lỗi của anh, tội của anh không thể tha thứ.

Diệp Kiều không dám nhớ lại mấy ngày nay mình vượt qua thế nào, cái cảm giác muốn khóc mà khóc không được, giống như bị ai bóp cổ, thở không ra hơi quá khó chịu, cô lại phẫn hận đấm anh mấy cái.

“Cho anh không đánh thức anh này, cho anh không làm này!”. Cô nghiến răng nghiến lợi.

Ông Lục “phạm sai lầm” chỉ cười haha chấp nhận, rõ ràng anh rất oan uổng.

Thế mà trong thang máy còn có không ít khách, bà Lục đang đắm chìm trong sự phẫn nộ và khổ sở đang không ngừng đánh anh, người ngoài còn tưởng anh làm gì cô, ánh mắt của họ rất quái dị, thậm chí còn có người tốt bụng quan tâm hỏi Diệp Kiều có cần sự giúp đỡ hay không.

Diệp Kiều lau nước mắt, nở nụ cười cảm kích nói: “Cảm ơn đã quan tâm tôi, thật ra tôi đang dạy dỗ ông chồng không nghe lời, không hiểu chuyện của tôi, anh ấy không bắt nạt tôi, là tôi đang áp dụng bạo lực gia đình với anh ấy!”

Không nghe lời, không hiểu chuyện?

Người đàn ông đẹp trai lạnh lùng ngoài ba mươi tuổi, nghe bà Lục miêu tả anh như miêu tả một đứa nhỏ ba tuổi trước mặt người ngoài, anh hiền lành cười cứng ngắc, cửa thang máy mở ra, anh nhanh chóng kéo cô ra ngoài.

Đánh chửi cả quãng đường, Diệp Kiều cũng nguôi giận được một nửa rồi, nhưng sau khi vào phòng, cơn giận lại dâng lên nữa rồi.

Cô cởi dép trên chân ra, ném về phía anh như một người đàn bà chanh chua!

Cô rất tức giận, hai mắt sưng đỏ, trên mặt còn vệt nước mắt chưa khô, đầu tóc rối bời, ngực phập phồng mãnh liệt, tuy anh rất oan uổng, nhưng vẫn để mặc cô trút giận.

Cô bước về phía anh, đứng trước mặt anh, đôi mắt to tròn cẩn thận quan sát anh từ đầu đến chân, xác định anh nguyên vẹn không một chút tổn hại.

“Sao anh không lay em tỉnh? Anh có biết em thức dậy thấy anh vẫn chưa về, trong lòng em khó chịu thế nào không? Lục Bắc Kiêu, em sắp chết luôn rồi, anh biết không?”. Cô đá lên bắp chân anh, tức giận nói.

Anh cười khổ trong lòng, lại quả thật yêu thương cô, cái cảm nhận đó, vào lúc cô sống không thấy người chết không thấy xác, anh đã từng được trải qua một cách thấm thía!

Anh khom người ôm lấy mặt cô, thành khẩn nói: “Nghe nói em ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi, lại ngủ sâu như vậy, anh nào cam lòng đánh thức em?”

“Thế sao em tỉnh dậy, không có anh trong phòng, không phải anh nên trông chừng em sao?”. Diệp Kiều càng gào to hơn.

“Anh đi siêu thị mua chút thức ăn, định nấu cho em ăn, em luôn chê đồ ăn bên này khó ăn”. Anh giải thích.

Mặc dù lý do này rất cảm động, nhưng mà, vô dụng.

“Anh tưởng em là heo sao? Anh mất tích mấy ngày, em còn nuốt trôi thức ăn sao? Em chi muốn nhìn thấy anh thôi! Lục Bắc Kiêu, em muốn cắn chết anh!”

“Cho em cắn”. Anh mặt dày kề sát môi mình vào môi cô, nhưng mà, bà Lục dã man đã cởi áo sơ mi của anh ra, cắn mạnh lên bờ vai anh.

Cũng không phải là cắn mút, mà là cắn thật, cắn lên bắp vai cứng như sắt thép của anh, không cắn nổi cũng muốn cắn!

Hai cánh tay cô lại giống như cây tơ hồng, quấn quýt lấy hông anh.

Anh thật sự bị cô dồn sức cắn rách da, nếm được mùi máu tươi rồi, cô hung hăng hít lấy mùi máu của anh, chỉ khi ăn anh mới có thể giải tỏa được nỗi hận trong lòng cô, dần dần, nước mắt cũng xông lên, sau khi giải tỏa một trận như điên, cô cũng dần dần bình tĩnh lại.

Cô buông bờ vai của anh ra, thả đôi chân đang kiễng xuống, dán khuôn mặt lên ngực anh, vừa rồi còn la lối om sòm như một người đàn bà chanh chua, bây giờ lại tĩnh lặng như một trinh nữ.

“Nghe nói xảy ra vụ nổ, anh có bị thương không?”. Cô nhẹ giọng hỏi.

Người đàn ông nhẹ nhàng vỗ về mái tóc cô: “Không phát hiện một vết thương nào! Lúc nổ, anh đã trốn trong đường ống, xui cái đường ống đó là đường ống nước thải, nối thẳng vào biển, sau khi ngâm mình một ngày, trôi nổi trên một hòn đảo, may mắn có thuyền đánh cá đi ngang qua!”

Anh nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô, anh sẽ không nói với cô rằng suýt nữa anh đã làm mồi cho cá mập đâu!

Nhưng mười mấy năm trước lúc anh học ở trường học thợ săn, anh đã được huấn luyện về lặn biển sâu và phiêu lưu rồi.

Diệp Kiều không nói gì, chỉ ôm anh càng chặt hơn.

Không biết qua bao lâu, anh kéo cô ra: “Hết giận rồi?”

Diệp Kiều trợn trắng mắt, vẫn gật đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú nguyên vẹn không chút sứt mẻ của anh, cô kiễng hai chân lên, muốn hôn anh, lại bị anh đánh vào mông.

“Làm gì đó?”. Lại dám đánh cô!

“Bà Lục, em hết giận rồi, nhưng anh đây vẫn chưa xả giận đâu! Em chạy lung tung cái gì? Còn bị người ta lừa gạt, mấy tên côn đồ kia giở trò với em, em còn ngây ngốc mặc kệ, mặt cũng bị sờ soạng, nếu anh đến chậm một bước thì sẽ thế nào đây?”.

Nhớ lại, anh còn muốn giết người!

Diệp Kiều cũng không sợ anh, ngược lại còn hung dữ nhìn anh chằm chằm: “Đầu sỏ gây chuyện không phải là anh à? Ai bảo anh mất liên lạc? Lục Bắc Kiêu! Lúc đó em nhớ đến chuyện anh mất tích, cái gì cũng không thể suy nghĩ được nữa, hồn vía bay đi đâu mất! Sau này anh còn dám như vậy nữa, tất cả hậu quả đều do anh gánh chịu!”

Anh không nói gì, chỉ đột nhiên ôm lấy cô, vào phòng vệ sinh, lấy khăn lông ướt lau lên gò má của cô đã bị bàn tay heo chạm qua!

Ném khăn đi, anh giữ lấy cằm cô, khom người, xấu xa nói: “Cục cưng, có bà xã báu vật người gặp người thích như em, anh có chết thì con mẹ nó cũng đừng ai hòng mơ mộng đến người phụ nữ của anh!”.

Nói xong, anh hung tợn ngăn chặn môi cô.

Đó chỉ là một câu nói đùa thôi, anh biết, cho dù anh chết thật, cô cũng sẽ không tái hôn, không sống tốt bên một người đàn ông nào khác.

Nụ hôn này kéo dài từ phòng vệ sinh ra đến giường, gần mười phút, anh đang định làm động tác tiếp theo thì bị cô ngăn lại: “Đói bụng!”

“Lát nữa cho em ăn no!”. Anh nói xong là kéo váy cô ngay.

“Đói bụng rồi!”. Diệp Kiều hò hét.

Người đàn ông tức cười, ôm lấy mặt cô, ngủ một giấc, sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều, không tiều tụy như lúc anh vừa trở lại nữa: “Vừa rồi ai mới nói không phải heo, nuốt không trôi?”

Diệp Kiều: “…”.

Cô đá lên bụng anh, anh bắt lấy bàn chân cô hôn mạnh một cái, sau đó mới ngồi dậy, đi nấu cơm cho cô.

“Vệ sĩ cũng do anh bảo đi à?”. Cô hỏi một câu.

“Đúng”. Anh cũng không quay đầu lại, lúc đi tới cửa mới xoay người nói: “Bà Lục, trước đó em mặc áo sơ mi trông rất gợi cảm!”.

Nói xong, anh lập tức đi ra ngoài.

Diệp Kiều “a a a” vài tiếng, nhảy bật trên giường, vì anh trở về mà đã yên tâm hơn.

Sau khi làm loạn, nghĩ đến Đường Thiếu Đình, cô lập tức gọi điệ thoại đến bệnh viện, nhận được tin rằng các dấu hiệu sinh tồn của anh ta đều đã bình thường, chẳng qua là vẫn chưa tỉnh.

Ưu Ưu vẫn đang canh giữ.

Độc đã giải, việc tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian, cô không lo lắng cho anh ta lắm.

Trong phòng bếp, dưới ánh đèn nhu hòa ấm áp, người đàn ông đeo tạp dề, đang nghiêm túc nấu cơm, người phụ nữ bé nhỏ đứng ở cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng cao lớn kia mà không hề chớp mắt, trái tim đập thình thịch không ngừng.

Lúc Lục Bắc Kiêu xoay người lại, chỉ thấy bà Lục với mái tóc xoăn như tảo biển đang mặc áo sơ mi trắng của anh, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào cửa phòng bếp.

Bình Luận (0)
Comment