Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1198 - Chương 1198:

Chương 1198:

Diệp Kiều nhìn người đàn ông nở nụ cười danh hai cánh tay ra, cô hơi ngơ ngác.

“Em Kiều, không phải chứ? Nhỏ mọn vậy sao!”. Anh ghét bỏ nói, chẳng qua chỉ muốn ôm cô một chút mà thôi, là vì, mọi tạp niệm về cô đã buông bỏ, nội tâm anh thanh thản, nên mới có thể muốn ôm cô một cái một cách thuần túy!

Diệp Kiều hoàn hồn, bước nhanh tới, cũng dang hai cánh tay ra ôm anh, Đường Thiếu Đừng mừng rỡ cong môi, hiểu ý cười, ôm lấy cô.

Từ khi biết anh cho đến bây giờ, thật ra bọn họ không trao đổi với nhau bao nhiêu, số lần nói chuyện chỉ đếm được trên đầu ngón tay, lại còn gặp anh lần nào là đánh anh lần đó, chứ đừng nói gì đến ôm!

Ôm anh, được anh ôm không khách gì được Diệp Thành ôm cả.

Đối với Đường Thiếu Đình mà nói, cái ôm này xem như là thỏa mãn, không hối tiếc!

“Anh Đình! Sau này anh phải sống tốt đó!”. Cô nói từ tận đáy lòng.

Đường Thiếu Đình cười nói: “Nhất định rồi! Yên tâm đi!”

Anh lại ôm mạnh cô một cái, sau đó ung dung buông ra, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một hình bóng cao to đứng sừng sững ở cửa!

Diệp Kiều thấy Đường Thiếu Đình nhìn ra cửa, cô cũng nhìn sang, chỉ thấy ông tổ ghen tuông nào đó không biết đã đi tới cửa từ lúc nào, nhất thời cô có cảm giác khóc không ra nước mắt, cái eo già cỗi của cô bây giờ vẫn còn đau lắm đây này!

“Anh Kiêu à! Cái đó, anh Đình nói là, anh ấy sắp tìm chị Đình cho em rồi!”

Mẹ kiếp, rõ ràng chỉ là một cái ôm hữu nghị hết sức thuần khiết với Đường Thiếu Đình mà thôi, sao cô phải chột dạ chứ?!

Cô không chột dạ, cô chỉ đang bị dâm uy của Lục đại ma vương dọa sợ thôi!

Đến con trai anh còn ghen, huống gì là Đường Thiếu Đình, kẻ mà trong lòng anh cho là tình địch lớn nhất!

Lục đại ma vương đi tới, Diệp Kiều tưởng anh sẽ thẳng thừng quật ngã Đình Tử: người vừa mới sống lại – nữa chứ, dù sao thì Diệp Đại Thành ôm cô còn bị anh quật cơ mà!

Kết quả, Lục đại ma vương nở nụ cười hết sức là ôn hòa rộng lượng, đi về phía Diệp Kiều, cất giọng nói: “Già ba mươi tuổi rồi, cũng nên cưới một bà xã đi chứ, nếu để thêm mấy năm nữa thì muốn có con cũng khó!”

Diệp Kiều nhìn Lục Bắc Kiêu nở nụ cười ôn hòa, hoàn toàn không nhìn ra sự tức giận, cô khó hiểu trong lòng, ham muốn sống sót của cô rất mạnh, cô chủ động kiễng hai chân lên, hôn một cái lên khuôn mặt anh ngay trước mặt Đường Thiếu Đình.

“Ông xã, anh không tức giận à!?”. Bà Lục sợ sệt ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói.

“Giận cái gì? Anh là loại người nhỏ mọn đó sao?”. Anh khom người, thấp giọng trả lời bên tai cô.

Diệp Kiều: “…”

Cô nghĩ thầm: Tim ngài nhỏ đến mức cây kim cũng không chen vào lọt ấy chứ!

Anh còn có mặt mũi mà nói câu đó?!

“Thật sự không giận à?”

“Thật sự không có!”.

Diệp Kiều bước lùi, cẩn thận quan sát khuôn mặt tuấn tú của anh, thật đúng là không nhìn ra chỗ nào bất thường.

Ngày hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây sao!

“Cái đó, em rể, tôi chỉ xem em Kiều là em gái, vừa rồi ôm cô ấy một cái, cậu đừng hiểu lầm”. Đường Thiếu Đình nửa ngày mới thốt ra được một câu giải thích.

Lục đại ma vương giễu cợt: “Người anh em, tôi đương nhiên biết hai người thân như anh em, huống gì trong mắt bà xã tôi, chỉ có tôi mới tính là đàn ông, tôi hiểu lầm cái gì được? Anh quá lo lắng rồi!”

Lúc nói, anh còn ôm chặt vòng eo của bà Lục.

Đường Thiếu Đình: Đầu đầy dấu chấm hỏi.

Cái gì gọi là trong mắt em Kiều, chỉ có anh ta mới được tính là đàn ông, thế thì mình không phải là đàn ông à? Thế mình là cái gì?

Anh ta cũng vừa phát hiện ra, mình đã bị Lục Bắc Kiêu show tình yêu đẹp đẽ.

Ngược lại, Đường Thiếu Đình cười xấu xa: “Em rể thật là hào phóng, cho tôi ôm em Kiều thêm cái nữa nhé, ok?”

Anh ta cố ý, còn danh hai cánh tay về phía Diệp Kiều, chỉ thấy sắc mặt Lục đại ma vương âm u tới cực điểm, rồi cũng không nhịn được mà buông Diệp Kiều ra, bước tới nghênh đón Đường Thiếu Đình!

Bình Luận (0)
Comment