Đường Thiếu Đình sầm khuôn mặt tuấn tú xuống, nhìn Ưu Ưu – cái người đang mặc quần jean đáy thấp, áo ba lỗ màu đen, bên ngoài khoác một cái áo sơ mi trắng với mái tóc dài hơi xoăn – đang quản anh!
Bất kể vóc dáng của cô ma quỷ thế nào, khuôn mặt thiên thần ra sao thì trong mắt anh, cô vẫn là một người đàn ông!
Cái người mang ý đồ bẻ cong giới tính của anh! Nhưng anh cũng không để ý đến sắc mặt phiếm hồng, bờ môi khô nứt của cô, càng sẽ không biết rằng, cô phát sốt bởi vì vết thương bị nhiễm trùng!
Ưu Ưu cũng cảm nhận được ánh mắt không có thiện cảm của anh, nhưng cô mặt dày, vờ như không thấy: “Anh nên ăn chút gì đó đã, tôi sẽ đi mua cháo cho anh!”
“Cô mãi mãi biến mất trước mặt tôi cho tôi! Tôi cảm ơn cô trước!”. Đường Thiếu Đình nghiêm mặt lại, tức giận nói.
Chắc chắn khi xuất viện anh phải đi tìm phụ nữ!
Ưu Ưu làm mặt quỷ với anh: “Tôi sẽ về nhanh thôi!”.
Anh rất muốn xông tới rồi đánh cho cô một trận!
Ưu Ưu đã nhanh chóng đi ra ngoài!
Đường Thiếu Đình còn định tiếp tục hút thuốc thì mới phát hiện ra, bao thuốc lá trên bàn đã biến mất rồi!
Cái đồ đáng chết này!
Anh vốn dĩ có chút choáng váng đầu óc, bị Ưu Ưu làm tức giận, giờ có thể nói là tinh thần phấn chấn!
Y tá phát hiện thấy anh tỉnh rồi thì gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh, trông không có gì bất thường, bị hỏi một đống câu hỏi, Đường Thiếu Đình quả thật sốt ruột, đuổi bọn họ đi, cũng yêu cầu xuất viện.
Lúc đó, anh đang cạo râu trong phòng tắm thì nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng bệnh, anh không vui nhíu mày.
Cô ta đúng là bám dai như đỉa!
Nghĩ đến việc tiên nữ khiến anh động lòng trong mơ chính là Ưu Ưu, đến giờ anh vẫn còn buồn bực, anh hỏi y tá rồi, trước đó 24 giờ đồng hồ đều do Ưu Ưu ở lại đây trông chừng anh!
“Cô còn dám quay lại?! Được thôi, không muốn lăn lộn trong phố người Hoa đúng không? Sau này đừng hòng anh Đình đây bảo kê cho cô nữa! Đuổi cô ra khỏi phố người Hoa!”. Đường Thiếu Đình mặc áo ba lỗ màu đen, khom người đứng trước bồn rửa tay, hai má và cằm đều là bọt, vừa cạo ria mép vừa không khách sáo mà nói.
Người bên ngoài không trả lời, chỉ có tiếng xột xột xoạt xoạt của túi giấy, anh tức giận bước ra ngoài: “Ưu Ưu! Tôi lặp lại lần nữa, lập tức…”
Cái chữ “cút” khi, lúc nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Kiều thì đã gắng gượng nuốt trở vào.
Diệp Kiều nhìn Đường Thiều Đình đang cạo râu trong bộ dạng hết sức khỏe mạnh, sự lo lắng cho anh trong mấy ngày liên tục đã tiêu tan toàn bộ, cô liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh có thể khách sáo với Ưu Ưu một chút được không? Cô ấy đối với anh…”
Đã đồng ý với Ưu Ưu là khoan nói với anh về thân phận thật sự và tất cả của cô ấy, cô không nói tiếp cho hết câu.
“Em Kiều! Lẽ nào em muốn anh Đình đây đói bụng ăn quàng à!?! Có lầm không?! Em yên tâm, anh đình sẽ nhanh chóng tìm cho em một chị Đình!”. Đường Thiếu Đình cười nói, cầm khăn mặt lau bọt trên hai má và cằm, lộ ra khuôn mặt anh tuấn nhuốm nụ cười xấu xa.
Anh luôn rất thích cười, chẳng qua là khi cười sẽ lộ ra cái nết côn đồ!
Diệp Kiều nghe anh nói thế thì buồn cười, thật sự rất chờ mong vẻ mặt của anh khi biết Ưu Ưu không phải là con gái giả quá!
“Chị Đình?”. Diệp Kiều vừa mở hộp tiện lợi vừa hỏi.
Đường Thiếu Đình lại gần cô, cười nói: “Đúng vậy! Chị Đình! Anh Đình của em bây giờ con mẹ nó rất muốn tìm bà xã!”
Diệp Kiều tỏ vẻ bán tin bán nghi nhìn anh: “Từng chết một lần, rốt cuộc cũng hiểu lợi ích khi còn sống rồi à!?”
“Đúng vậy! Anh Đình đây chỉ mới 32, còn 70 năm chinh chiến nữa!”. Anh nhìn cô, ra vẻ trâu bò mà nói.
70 năm?
Anh ta muốn sống đến 102 tuổi sao?!
Ánh mắt Diệp Kiều đong đầy ý cười.
“Em Kiều, cho anh Đình ôm một cái!”. Đường Thiếu Đình lùi ra phía sau một bước dài, dang hai cánh tay ra, nhìn cô, cất giọng nói, vẻ mặt rất bộc trực!