Dạ Hào Minh cũng không để ý đến sự phản đối của mấy đứa con, ông bảo luật sư tuyên bố văn bản phân chia tài sản và cổ phần công ty của cô, thật sự trao hết toàn bộ cho Dạ Thất, đồng thời bổ nhiệm cậu làm tổng giám đốc của tập đoàn Dạ thị!
“Cha, cha chắc chắn bây giờ mình còn tỉnh táo chứ?”
“Chắc chắn là thằng nhóc này đầu độc ông cụ rồi!”
Nhìn mấy đứa con loạn cào cào, Dạ Hào Minh tức giận đến mức huyết áp lại tăng vọt, ông ta hít một hơi thật sâu, bảo luật sư lên tiếng.
“Thưa các vị! Ở đây tôi có các giấy chứng nhận liên quan do bệnh viện cung cấp, xác định ông cụ Dạ đầu óc tỉnh táo, mọi quyết định của ông ấy đều xuất phát từ suy nghĩ cá nhân của ông ấy và được pháp luật bảo vệ!”. Luật sư trầm giọng nói.
Con cái nhà họ Dạ nhìn bằng chứng y học mà luật sư đưa ra, đầu váng mắt hoa.
“Ông già! Tôi từ chối nhận bất cứ tài sản gì của ông!”. Dạ Thất bước tới một bước dài, lên giọng nói, cậu không thèm một xu nào của ông ta đâu!
Cậu vừa nói xong, con cái nhà họ Dạ càng đầu váng mắt hoa!
Cái đồ thiểu năng này, thế mà lại không cần tài sản của ông già!
Dạ Thất xoay người lại, Dạ Hào Minh kích động lớn tiếng gọi cậu: “Tiểu Thất! Xem như ta van xin con!”
!!!
Còn van xin cậu, đưa tài sản cho cậu!
Tuy trước đây cậu không hiểu nhiều về ông ta, nhưng cũng đã từng nghe nói, ông ta là một con cáo già.
Ông ta cầu xin muốn trao tài sản và quyền quản lý công ty cậu, chắc chắn là có mục đích của ông ta!
Dạ Hào Minh cầu xin Dạ Thất vào phòng sách của ông ta, thì ra, chịu ảnh hưởng bởi cuộc khủng hoảng tài chính của Mỹ, Dạ thị bị đả kích không nhỏ, bây giờ ông ta lại như vậy, không thể nào quản lý công ty để ngăn cơn sóng dữ.
Mà mấy đứa con khác, tất cả đều ngu không chịu được, công ty rơi vào tay bọn họ thì chỉ có nước ngày càng sa sút thôi.
Ông ta để Dạ Thất thừa kế, thật ra là nhìn trúng Diệp Kiều sau lưng Dạ Thất, Dạ thị là của Dạ Thất rồi, Diệp Kiều sẽ không thể nào mà không chỉ dẫn cậu được!
Quả nhiên là cáo già!
Cậu biết, ông cụ đối xử với cậu không xuất phát từ tình thân mà!
“Sao tôi phải giúp ông?! Dạ thị sống chết thì liên quan cái bíp gì tới tôi!”. Dạ Thất trưng vẻ mặt kiêu ngạo.
“Tiểu Thất! Dạ thị là tâm huyết cả đời của ta, tương lai của nó là vô hạn! Ta thật sự không muốn nhìn thấy nó sụp đổ! Con trở về nói với giám đốc Diệp một chút, có được không? Sau này cho dù công ty của cô ấy thâu tóm Dạ thị, ta cũng không oán hận câu nào đâu!”
Dạ Hào Minh thật sự không muốn tâm huyết cả đời mình cứ đổ bể như vậy!
“Chuyện này, tôi về bàn bạc với mẹ tôi một chút, tôi nghe theo mẹ!”. Dạ Thất rốt cuộc cũng chấp nhận.
Dạ Hào Minh kích động gật đầu, ông ta tin rằng, một người có mắt nhìn sáng suốt như Diệp Kiều nhất định sẽ nhìn thấy giá trị của Dạ thị, cũng nhất định sẽ bảo Tiểu Thất đồng ý.
…
Cổ trấn Nam Tầm.
Dạ Thất mua giò heo phá lấu và chân gà mà Diệp Kiều thích ăn ở lối vào khu du lịch cổ trấn, đến khách sạn Sênh Ca Dao, kết quả cô không có ở đó.
Kiều Sênh còn chưa kịp nói Diệp Kiều đi đâu thì Dạ Thất đã đi ra ngoài, dáng người cao gầy của cậu đi lên chiếc cầu vòm hình bán nguyệt sang bên kia sông, Kiều Sênh đứng trên bờ bên này, nhìn Dạ Thất gặp Noãn Noãn, cậu ôm Noãn Noãn rời đi.
Noãn Noãn sống với mẹ của cô bé trong cổ trấn, nơi này là quê nhà của cô ấy, cô ấy mở một hiệu sách theo chủ đề bưu thiếp.
Giữa bọn họ cách một con sông, con sông này giống như một Hồng Câu*, anh mãi mãi không bước qua được, nhưng anh sẽ đứng ở bờ sông bên kia, lặng lẽ chờ bọn họ…
(*) Hồng Câu: sông đào thời xưa, nay thuộc tỉnh Hà nam, ranh giới Hán: Sở ở Trung Quốc, thời xưa ví với ranh giới rõ ràng.
Dạ Thất quen cửa quen nẻo tìm được Diệp Kiều, lúc đó cô đang dọn dẹp trong viện.
Trước đó không lâu là sinh nhật cô, cái viện này chính là quà sinh nhật mà Lục Bắc Kiêu tặng cho cô.
Cô quên mất chuyện mình sống lại, quên mất kiếp trước, nhưng Lục Bắc Kiêu còn nhớ, kiếp trước cô thích những căn nhà sông nước thế này, mà chính Diệp Kiều ở kiếp trước cũng không biết vì sao mình lại thích căn nhà này.
“Tiểu Thất, sao con tìm được đến đây? Noãn Noãn cũng chưa từng tới đây, cậu dẫn con tới à?”. Căn nhà này rất khó tìm, Diệp Kiều tò mò không biết cậu tìm đến thế nào.
Dạ Thất cao ráo đứng trong khoảng sân rất mới mẻ, quan sát căn nhà nhỏ hai tầng tường trắng gạch đen: “Tự con tìm đến, bởi vì kiếp trước mẹ lớn lên ở đây! Lúc còn bé con cũng đã từng đến đây!”
Dạ Thất nhìn Diệp Kiều đang ngồi trên ghế, đeo bao tay ăn chân gà, cậu cười nói.
Kiếp trước mà cậu nói, dĩ nhiên là chỉ kiếp trước của kiếp trước!
Động tác cắn nuốt của Diệp Kiều hơi dừng lại, cô đứng lên, đi tới bên cạnh con trai, cùng ngửa đầu với cậu, nhìn ngôi nhà cũ đã có niên đại xa xưa, trải qua nhiều lần tu sửa, đôi qua vô số chủ nhân.
Thảo nào không hiểu sao cô lại thích nơi đây.
Cô hỏi Dạ Thất, nơi này có phải là nhà mẹ đẻ của cô kiếp trước hay không, Dạ Thất lại nói không phải. Dạ Thất không nói với cô, thân thế của cô ở kiếp trước và kiếp này rất giống nhau, thời buổi loạn lạc gió lửa không ngừng, cô là con gái lưu lạc bên ngoài của nhà truyền thống quân nhân, nhà họ Diệp!
…
Trong khoang hạng nhất, nữ tiếp viên cung kính đưa nước sôi cho Tô Mục – cây thường xanh trong giới ca hát, Tô Mục ngồi trên chiếc ghế bằng da thật, khẽ gật đầu, lạnh lùng nói: “Cảm ơn”.
Tiếp viên hàng không được đào tạo chuyên nghiệp cũng là một fangirl của anh, trái tim đập thình thịch kinh hoàng, cố gắng duy trì sự bình tĩnh mà đi ra ngoài, vừa đến khu nghỉ ngơi là bàn luận với những đồng nghiệp cũng là fan như mình.
Diệp Kiều ra khỏi phòng vệ sinh, đi ngang qua, cô còn tưởng có ông lớn nào đó đang ngồi trong khoang hạng nhất nữa chứ.
“Anh ấy thật sự rất lạnh lùng!”
“Nhưng mà cũng vô cùng lịch sự, không giống với những ngôi sao tên tuổi khác!”
“Kiều! Ngu! Ngốc!”. Tô Mục – ngôi sao lớn lạnh lùng và lịch sự trong miệng của các tiếp viên hàng không – nhất thời như bị husky nhập vào người, đột nhiên đứng khỏi chỗ ngồi, chắn trước mặt người phụ nữ trông rất thanh lịch giỏi giang, hét lên một cách vui nhộn.
Tập thể tiếp viên hàng không khiếp sợ!
Tô Mục bị gì vậy?!
Diệp Kiều ghét bỏ nhìn Đầu Sư Tử Tiện Tiện: “Anh gì ơi, dường như tôi không quen biết anh!”
Gặp phải cái tên ngu ngốc này, cô chỉ muốn giả vờ không biết anh ta thôi!
Bờm Sư Tử Tiện Tiện tan nát cõi lòng, lại còn mặt dày hỏi han cô, anh còn đổi chỗ ngồi với hành khách khác, ngồi ở đối diện mẹ con họ.
Diệp Kiều bận rộn xem tài liệu về Dạ thị, Tiện Tiện không ngừng lại gần cô, Diệp Kiều cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Tiện Tiện, giữa chúng ta chỉ có một chủ đề nói chuyện thôi, đó chính là giục cưới! Bác gái Tôn mỗi tháng cố định gọi một cuộc điện thoại, chỉ để tìm cho anh một người bạn đời, anh nói đi, anh định lúc nào kết hôn? Tiện Tiện, anh cũng đã 32 rồi…”
“Được thôi! Xem như hôm nay anh không gặp được em!”. Diệp Kiều nói chưa xong thì Bờm Sư Tử Tiện Tiện đã tỏ vẻ không đồng tình, trở về chỗ ngồi của mình, đeo tai nghe bịt bịt mắt, không để ý đến cô nữa!
Máy bay hạ cánh ở thành phố N, vừa mới ra khỏi cổng, Bờm Sư Tử Tiện Tiện đã bị vây kín bởi những người hâm mộ ra đón, Diệp Kiều thấy thế thì cong môi cười, còn có thể nhớ lại hình ảnh năm đó Tiện Tiện vừa đến thành phố J là tìm cô làm nơi nương tựa…
Có Tiểu Thất ở đây, trước giờ cô ra ngoài cũng chỉ ưu nhã xách cái túi, vali hành lí thì có cậu kéo, còn chưa đến chỗ đậu xe, từ xa xa đã thấy tên yêu nghiệt nào đó mãi mãi tươi trẻ đang đứng bên cạnh một chiếc Bugatti, anh ta mặc một bộ tây trang thẳng thớm, kiêu ngạo không tầm thường, những cô gái đi ngang qua còn xốn xang ngoái đầu lại liếc nhìn lần hai.
Anh ta thấy cách đó không xa đang có một cặp mẹ con trông giống như một đôi tình nhân đi tới, người đàn ông tự phụ ưu nhã lập tức bước tới nghênh đón, nhiệt tình dang hai cánh tay về phía Diệp Kiều, Diệp Kiều đẩy Tiểu Thất cho anh ta!
“Ông cậu!”. Tiểu Thất còn cao hơn anh ta, cất giọng gọi.
Đồng chí Đỗ Quân buồn bực ngửa đầu lên nhìn anh chàng đẹp trai trong vòng tay mình, bực một cái là, anh chàng đẹp trai 21 tuổi này gọi anh ta: một người đàn ông chính trực trẻ trung 30 tuổi: là ông cậu!
Anh ta buông Tiểu Thất ra, trợn mắt với Diệp Kiều: “Đại ca Kiều Kiều, cậu nhỏ ôm con một cái thì làm sao?! Kiêu Kiêu cũng đâu có ở đây!”
“Ai nói con không có ở đây?!”. Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên, đồng chí Đỗ Quân sợ đến mức vội vàng xoay người lại, chỉ thấy cháu trai mặc quân trang không biết xuất hiện từ đâu ra!
Ôiiiiiiii…sợ chết người ta!
Không phải nó nói nó không tới tham gia hôn lễ của mình sao?!