Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1205 - Chương 1205:

Chương 1205:

Ba tháng sau, tỉnh H, nhà họ Dạ.

Sau khi bị Cố Tuyết Yến chọc tức trong hôn lễ, ông cụ Dạ Dạ Hào Minh đột nhiên xuất huyết não, đã được cấp cứu kịp thời, tuy nhặt về lại được cái mạng, nhưng phải chịu di chứng là liệt nửa người.

Con cái nhà họ Dạ đều là con bất hiếu, chẳng quan tâm gì đến ông cụ Dạ nằm suốt trên giường, sau khi Dạ Hào Minh tuyên bố muốn phân chia tài sản và chuyển giao quyền lực công ty, bọn họ đều tranh cướp giành giật đến thăm ông!

Ngày hôm nay, năm người con nhà họ Dạ, bao gồm cả vợ chồng con cái của họ, toàn bộ đều tới nhà họ Dạ, đoàn luật sư của ông cụ cũng đã đến hiện trường.

Trong phòng khách rộng lớn, tiếng nói chuyện ầm ĩ, không biết ông cụ sẽ chuyển giao công ty cho ai, và chia cổ phần công ty trong tay ông cho người nào, phân biệt đối xử thì hẳn là thằng hai nhà họ Dạ, cũng chính là anh hai của Dạ Thất!

2 giờ 55 phút chiều, 5 phút nữa là tới thời gian đã định.

Một hình bóng thon dài đi tới, mọi người đều nhìn sang…

Một anh đẹp trai mặc một chiếc áo khoác dài màu xám đậm, bên trong mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt đen, áo gile màu đen, cao ráo, khí chất bất phàm, chính là đứa con út đầu óc không bình thường của nhà họ Dạ, Dạ Thất.

Sau khi biết Dạ Hằng không phải con trai của ông cụ, Dạ Thất thật sự thành con út nhà họ Dạ.

Nhưng mà cái tên đầu óc không bình thường này bây giờ cũng không phải là người nhà họ Dạ nữa rồi, ba tháng trường, thằng nhóc này đã dứt khoát tách hộ khẩu!

“Dạ Thất, không phải, bây giờ cậu tên là gì ấy nhỉ?’. Đứa con thứ ba nhà họ Dạ, chị ba của Dạ Thất, giễu cợt nhìn cậu.

“Bây giờ em tên là Lục Chiến Kỳ!”. Dạ Thất kiêu ngạo nhìn mọi người ngồi trên ghế salon, nói với giọng vô cùng tự hào.

Tuy rằng, bọn họ đều là người có quan hệ máu mủ với cậu, nhưng cậu chẳng có một chút xíu tình thân nào với bọn họ cả.

Bọn họ càng ném bỏ cậu như một cái giẻ rách!

“Đúng rồi, Lục Chiến Kỳ, nơi này có chuyện gì của cậu hả? Cậu tới hóng hớt cái gì? Lẽ nào bây giờ biết ông cụ muốn phân chia tài sản, cậu hối hận à?!”. Chị ba Dạ giễu cợt nói với cậu, đầy khinh bỉ.

Những người khác cũng cười nói cậu, đầu óc thiểu năng, nhất quyết tách hộ khẩu ra, bây giờ thì hay chưa, cậu chẳng có chuyện gì trong việc phân chia tài sản nữa rồi!

Đôi mắt như sao của Dạ Thất nhìn những người được gọi là người nhà này, ánh mắt khinh miệt: “Ai thèm quan tâm đến tài sản nhà họ Dạ mấy người! Là ông cụ mời tôi tới!”

…Đồ ếch ngồi đáy giếng, bọn họ không biết mẹ ruột của cậu là Diệp Kiều Kiều chỉ cần vung tay một cái là có thể thâu tóm toàn bộ Dạ thị sao?!

“Ông cụ mời cậu tới? Chém gió gì ghê thế?!”. Người con thứ năm nhà họ Dạ như nghe thấy chuyện cười, giễu cợt Dạ Thất.

“Tiểu Thất nói không sai! Đúng là ta mời nó tới!”. Dạ Minh Hào ngồi trên xe lăn được người hầu đẩy từ trong phòng ở tầng một ra ngoài.

Ông vừa nói xong, vẻ mặt của mọi người đều ngơ ngác.

Vì sao ông cụ lại gọi Dạ Thất về?!

Dạ Thất hừ lạnh, vẻ mặt cao ngạo: “Ông già, ông tìm tôi về có chuyện gì?”

Nhìn người cha ruột của mình ngồi trên xe lăn với mái tóc hoa râm, Dạ Thất không hề nhung nhớ chút nào, chẳng qua là cảm thấy, ông ta thật đáng thương!

Cái nhà này, dù một giây cậu cũng không muốn ở, cậu còn phải đi cùng Diệp Kiều Kiều nữa.

“Tiểu Thất! Ta muốn trao lại cổ phần công ty Dạ thị trong tay ta, cùng với quyền lực trong Dạ thị và tài sản cá nhân đứng tên ta, sang hết cho con!”. Ông cụ Dạ cất giọng nói.

Ông ta vừa nói xong, phòng khách vốn dĩ yên tĩnh nhất thời sôi sùng sục!

Con cái nhà họ Dạ nổi điên!

Bọn họ cho rằng ông cụ bị điên rồi, lại muốn trao hết tài sản và cổ phần công ty cho một người đã không phải là người nhà họ Dạ là Dạ Thất!

Dạ Thất cũng rất bất ngờ.

Ông già này đùa cái gì thế!

Bình Luận (0)
Comment