Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1204 - Chương 1204:

Chương 1204:

Trên bức tường lành lặn bỗng lõm vào một lỗ, bên trong có một cái hộp gỗ, còn dùng ảnh cưới che lại, bí mật như vậy, Diệp Kiều đưa tay muốn lấy hộp gỗ ra ngoài.

Lúc này, giường bỗng lún xuống một cái, Lục Bắc Kiêu đã tới phía sau cô, tay giữ trên eo cô muốn kéo cô ra, nhưng mà Diệp Kiều đã lấy cái hộp ra ngoài, thấy anh định cướp, cô vội vàng né tránh.

“Anh Kiêu, lẽ nào cái này do anh giấu?!”. Diệp Kiều nhìn sắc mặt khó có thể dùng lời để diễn tả của anh, dò hỏi.

Vừa rồi cô thật sự không nghĩ là anh giấu.

“Diệp Kiều Kiều! Em đưa hộp cho anh!”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Anh Kiêu, anh cất giấu bảo bối vì vậy, em còn không được xem à?”. Diệp Kiều nghi ngờ hỏi.

“Trong đó là bí mật công việc của anh!”. Anh nói dối.

“Bí mật công việc…bí mật công việc của anh mà giấu trong nhà á? Dọa ai đó?!”. Diệp Kiều ôm chặt cái hộp nặng trĩu, đôi mắt sáng trong như tia x, bắn thẳng đến Lục Bắc Kiêu!

Thật sự không ngờ, anh còn cất giấu “bảo bối” sau lưng cô cơ đấy!

Lục Bắc Kiêu hết bình tĩnh, bước tới định cướp, Diệp Kiều nhanh nhẹn nhảy xuốn giường, ôm cái hộp chạy ra cửa, anh lập tức đuổi theo!

“Diệp Kiều Kiều! Em đứng lại cho ông đây!”. Thấy cô mở cửa phòng định chạy, anh trầm giọng quát.

“Quý báu như thế, không phải là quỹ đen chứ!? Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ, Tiểu Thất! Mấy đứa mau lại đây, cha của mấy đứa, thế mà lại cất giấu quỹ đen sau lưng mẹ này!”. Diệp Kiều mở cửa xông ra, lớn tiếng kêu.

Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ chạy từ sân sau về, trên vai chúng vác súng, Dạ Thất cũng đẩy xe lăn từ trong phòng mình ra, bị thương gân cốt cần một trăm ngày, cậu còn phải tiếp tục chịu đựng.

Ba đứa nhỏ nhìn Diệp Kiều ôm cái hộp gỗ ra sân, Lục đại ma vương thì đuổi theo.

“Diệp Kiều nói cha cất giấu quỹ đen à? Con không tin!”. Lục Tiểu Cổn diễn tập đánh du kích với Lục Tiểu Vũ, đầu đầy mồ hôi, cậu vác súng trên vai, dang tay ra, đầu đội mũ sắt, mặt ngụy trang đầy màu sắc, ra dáng một anh lính đặc chủng tí hon.

“Thẻ lương của cha nằm trong tay mẹ rồi, sinh hoạt phí mỗi tháng chỉ có hai trăm tệ, lấy đâu ra quỹ đen, mẹ đừng đổ oan cho cha!”. Lục Tiểu Vũ cũng tỏ vẻ không tin.

Cha Lục bước nhanh tới phía trước, đuổi theo Diệp Kiều, Diệp Kiều vội vàng trốn phía sau Dạ Thất, thấy anh căng thẳng như vậy, cô càng tò mò hơn: “Tiểu Thất! Cản cha lại giúp mẹ!”

Một tay cô cầm chiếc hộp, tay kia mở ra, nương theo ánh đèn trong sân, rõ ràng nhìn thấy chiếc máy dv đã mất tích hơn mười năm!

Mười năm!

Nhìn chiếc máy dv có kiểu dáng rất cũ, đã sớm dừng sản xuất bên trong, Diệp Kiều kích động đến mức toàn thân run rẩy, lúc hôn mê, cô đã từng nghe hai đứa nhỏ xấu xa nói đã xem đoạn phim rồi, sau này tỉnh lại hỏi chúng, chúng sống chết nói là chưa từng xem, cũng không biết máy dv nằm ở đâu, cô tìm mọi ngóc ngách trong nhà một lần nữa cũng không thể tìm thấy!

Kết quả đây rồi!

Lục sĩ diện thế mà lại giấu ở lỗ hổng đằng sau ảnh cưới!

Lục sĩ diện cách một Dạ Thất đang ngồi xe lăn, trơ mắt nhìn bà Lục mở hộp ra, vẻ mặt anh rất mất tự nhiên, bàn tay siết chặt.

“Diệp Kiều, không phải cha giấu tiền riêng!? Mẹ lại bị mất mặt rồi!”. Lục Tiểu Vũ là một fan trung thành, vững vàng của cha, một kẻ cuồng cha!

Diệp Kiều lấy lại tinh thần, ngửa mặt lên trời cười to, cái này còn vui gấp tỉ lần so với việc phát hiện ra anh giấu quỹ đen nữa ấy chứ!

“Haha…mất mặt? Nhóc con! Con còn non lắm! Đêm nay nữ vương Kiều ta muốn vả vào mặt cha mấy đứa cơ!”. Diệp Kiều nói xong, lấy máy dv từ trong hộp ra, thuận tay để cái hộp lên mặt đất, bên trong còn những thứ khác nhưng cô cũng không đoái hoài tới!

Lục Tiểu Cổn thấy cô cầm máy dv trong tay, cái miệng há thành hình chữ o, yên lặng liếc nhìn ông cha uy vũ thô bạo của mình…

Diệp Kiều đã mở máy dv lên, hướng màn ảnh về phía bốn người họ, một tay chống nạnh: “Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ, không phải trước đây hai đứa không tin cha của hai đứa bị mẹ phạt quỳ điều khiển từ xa à, sau này rõ ràng nhìn thấy chứng cứ rồi mà vẫn còn nói là chưa thấy, bây giờ, cái gì đây?!”

Cô dứt lời, trong dv phát ra âm thanh vừa nghịch ngợm lại vừa có chút hả hê của cô vào mười năm trước!

Trong màn hình rõ ràng đang phát hình ảnh cha Lục bị phạt quỳ trên điều khiển từ xa.

Vẻ mặt ba cha con đều mất tự nhiên.

Diệp Kiều cầm máy dv đến gần bọn họ, đầu tiên là đi tới trước mặt ông Lục, vẻ mặt cô đắc ý, dáng vẻ đó vừa nghịch ngợm vừa hả hê y như mười năm trước: “Đồng chí Lục Bắc Kiêu, anh cũng có ngày hôm nay! Cất giấu mười năm, con mẹ nó anh quá sĩ diện luôn!”

Người đàn ông cao lớn mặc áo balo màu đen với quần đùi, khuôn mặt tuấn tú vô cảm và xám xịt.

Diệp Kiều cũng không sợ anh, máu dv trong tay vẫn đang phát ra tiếng, tất cả đều là âm thanh quyền lực của cô, cô đi về phía Lục Tiểu Cổn – kẻ được đúc ra từ một khuôn với Lục đại ma vương: “Cục cưng, thấy chưa? Người cha quyền lực hai thước tám trong lòng con, năm đó bị mẹ chỉnh đốn như thế nào!”

“Bé cưng, rõ ràng đã xem đoạn phim này rồi, còn nói là chưa xem! Mẹ vả vào mặt con rồi nhé!”. Diệp Kiều véo má Lục Tiểu Cổn, quở trách cậu.

Đúng là sảng khoái!

Lục Tiểu Cổn lạnh lùng trợn cô trắng mắt, nhưng quả thật bị mất mặt đến mức không thể phản bác được!

Cuối cùng Diệp Kiều lại đi tới trước mặt Lục Tiểu Vũ: “Nhóc con, rốt cuộc là ai mất mặt nào? Lần sau còn muốn nói dối giúp cha con nữa không?!”

Lục Tiểu Vũ có vẻ mặt bình tĩnh, cô bé dựng thẳng tấm ảnh trong tay lên, đặt trước mặt Diệp Kiều: “Mẹ thân yêu của con, đây là ảnh của mẹ khi còn bé sao?”

!!!

Diệp Kiều đang đắc ý, khi nhìn thấy Lục Tiểu Vũ cầm tấm ảnh lúc cô còn bé trên tay, cô ngây ngẩn cả người!

Lục Tiểu Vũ hả hê nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Diệp Kiều Kiều, không biết qua bao lâu, cô mới hoàn hồn lại: “Lục Tiểu Vũ! Còn cầm tới đây cho mẹ!”

Nhóc con đã chạy quanh sân trong bộ dạng xum xoe, chạy tới trước mặt Lục Tiểu Cổn, cho cậu xem tấm ảnh xấu xí lúc còn bé của Diệp Kiều, lại cho Tiểu Thất xem, ngay cả Lục Tiểu Cổn lạnh lùng không thích cười cũng phải cười ra tiếng heo!

“Lục Tiểu Vũ! Con đứng lại đó cho mẹ!”. Diệp Kiều rống to, đôi mắt to trừng tên đầu sỏ nào đó gây ra chuyện.

Lục đại ma vương nhún vai, tỏ vẻ thương mà không giúp được gì.

Nhóc con, cô khiến anh mất mặt trước mặt ba đứa con, kết quả, cô cũng mất thể diện!

Cái này gọi là “cùng chung hoạn nạn”!

“Thì ra những gì Tô Mục nói đều là thật! Hahaha….Diệp Kiều Kiều, sau này có phải mẹ đi phẫu thuật thẩm mỹ không?”. Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói: “Con còn có “bản kiểm điểm” do Diệp Kiều Kiều viết này!”

Diệp Kiều tức giận đến mức muốn giết người!

Cái tên Lục sĩ diện này!

Cô xoay người đến xem cái hộp kia, bên trong còn có một bình thủy tinh đầy những ngôi sao may mắn mà năm đó cô đã gấp khi anh đến trường học thợ săn, cất rất kỹ!

Còn có những bức ảnh chụp chung mà rõ ràng anh không thích, giấy đăng ký kết hôn của bọn họ…

Dưới cùng nhất, cô còn móc ra được cái usb của cô, đang định cầm lấy thì bị anh lặng lẽ đi tới giành đi mất.

“Anh giấu usb của em làm gì?”. Cô cau mày hỏi.

Sau khi hôn mê tỉnh lại, cô vẫn không tìm được cái usb này, trong tiềm thức của cô, cô nghĩ rằng bên trong đó cất giấu bí mật gì đó quan trọng, mà không nhớ ra được đó là cái gì.

“Trong này toàn là những tư tưởng không lành mạnh, tịch thu!”. Lục Bắc Kiêu thấp giọng nói, quả thật, ngoài chuyện sống lại mà cô viết ra thì có rất nhiều tiểu thuyết người lớn mà cô đã cất giữ!

Thì ra là cái này!

Bên kia, giọng nói to rõ ràng của Lục Tiểu Vũ vang lên: “Tôi muốn xem xét mình một cách kỹ càng, tại sao lại yêu cái người đàn ông hoàn mỹ vừa tàn khốc vừa đẹp trai vừa man, vừa đá đạo vừa chung tình lại vừa cưng chiều tôi như Lục Bắc Kiêu chứ!”

Sau đó, chỉ thấy ba đứa nhỏ nôn mửa tập thể: “Diệp Kiều Kiều buồn nôn thật! Đây không phải là bản kiểm diểm, rõ ràng là thư tình!”

Diệp Kiều tức giận đếc mức bước tới định đánh người, lại bị Lục đại ma vương kéo lại: “Bà Lục, để anh!”

Sau đó, người mà cô thân nhất, yêu nhất trên đời này – ông Lục – đã bước nhanh chân đi dạy dỗ ba đứa nhỏ đầu gấu giúp cô.

Lục đại ma vương ra lệnh một tiếng, không đứa nào dám chạy cả, ba đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ nghe dạy!

“Mấy đứa nhớ kỹ cho cha, sau này phải nghe Diệp Kiều Kiều như Thiên Lôi sai đâu đánh đó! Mẹ là người tham mưu của chúng ta, là lãnh đạo tối cao của chúng ta! Mẹ nói cái gì thì chính là cái đó!”. Cha Lục lạnh lùng nói.

Ba đứa nhỏ đầu gấu không ai dám phản đối.

Bà Lục cách đó không xa rất đắc ý, cô bước tới, tịch thu tấm ảnh xấu xí lúc còn bé của cô và cái gọi là “bản kiểm điểm” trong tay Lục Tiểu Vũ!

“Lục Chiến Qua, Lục Chiến Vũ, Lục Chiến Kỳ! Tôi hỏi các đồng chí, trong nhà chúng ta, ai là lớn nhất?!”. Tư lệnh Diệp nhìn ba đứa, uy nghiêm nói.

Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ thường xuyên ngỗ nghịch cô đến quen rồi, hai đứa nhìn nhau, không chịu mở miệng.

“Tôi hỏi lại các đồng chí một lần nữa, rốt cuộc ai là thủ trưởng?!”. Tư lệnh Diệp lớn tiếng nói lần nữa.

“Diệp Kiều!”. Ba đứa nhỏ đồng thanh đáp.

“Diệp Kiều? Các đồng chí còn dám gọi cả tên cả họ thủ trưởng ra như thế à?! Muốn tạo phản à?! Rốt cuộc ai là lớn nhất?!”. Tư lệnh Diệp uy nghiêm lớn tiếng chất vấn.

“Mẹ là lớn nhất!”. Ba đứa nhỏ đồng thanh đáp lần nữa!

Lúc này tư lệnh Diệp mới hài lòng cong môi: “Thế còn tạm được! Hy vọng sau này các đồng chí sẽ luôn nhớ kỹ sự thật này!”

“Đồng chí Lục Bắc Kiêu!”. Tư lệnh Diệp xoay người, hùng hồn gọi.

Đồng chí Lục Bắc Kiêu mang dép xỏ ngón đã đi tới, đứng trước mặt cô, nghiêm người chào: “Tư lệnh Diệp, có gì chỉ thị?!”

“Bổn tư lệnh muốn tịch thu kho tàng của đồng chí, đồng chí có ý kiến gì không?”. Tư lệnh Diệp lên giọng hỏi với khí thế uy nghiêm.

Tịch thu?

Thế thì không thể nào thỉnh thoảng lấy ra khoe khoang với ba đứa nhỏ được à?

Đồng chí Lục Bắc Kiêu hơi do dự.

Tư lệnh Diệp đã nhìn ra sự do dự của anh rồi, sắc mặt sầm xuống, ba đứa nhỏ đầu gấu vô cùng mong đợi Lục đại ma vương sẽ chống chọi lại tư lệnh Diệp…

“Báo cáo! Không dám có ý kiến!”. Kết quả, Lục đại ma vương hoa lệ khiến bọn nhỏ thất vọng rồi!

Tư lệnh Diệp hài lòng cong môi, đi tới cạnh chiếc hộp, ôm vào lòng như báu vật: “Lục Tiểu Vũ, đêm nay còn phải làm xong mười trang bài tập hè! Lục Tiểu Cổn, con chịu trách nhiệm phụ đạo cho em! Tiểu Thất! Con về phòng nghỉ ngơi trước đi!”

Sau khi ra lệnh, cô đi vào phòng.

“Tư lệnh Diệp, đêm nay có cần thuộc hạ thị tẩm không?”. Đồng chí Lục Bắc Kiêu sau khi vào phòng ngủ thì thấy tư lệnh Diệp vẫn đang nhìn kho tàng của anh, trầm giọng hỏi.

Tư lệnh Diệp chậm rãi ngẩng đầu lên, nhếch môi: “Đồng chí Lục Bắc Kiêu, yêu cầu đồng chí thay quân phục chỉnh tề!”

Trên tay cô đang cầm tấm ảnh anh mặc quân trang nghiêm chỉnh năm 21 tuổi, cô bị cái sự đẹp trai đó vả vào mặt!

Tư lệnh Diệp muốn chơi trò đồng phục à!

Đồng chí Lục Bắc Kiêu lập tức đi thay quần áo…

Chỉ chốc lát sau, đồng chí Lục Bắc Kiêu mặc quân trang xuất hiện trước mặt cô, tư lệnh Diệp đứng lên.

Anh mặc quân trang bây giờ trông trưởng thành chín chắn và nam tính hơn lúc 21 tuổi, bộ quân trang thẳng tắp khiến anh càng cao lớn hơn, mặt anh không có cảm xúc, trông vô cùng cấm dục.

Chẳng qua ngay sau đó, anh nhếch miệng lên, lấy nón lính xuống để lên bàn, ngón trỏ và ngón cái đặt lên nút thắt cà vạt đen trên cổ áo sơ mi, xé toạc nó ra một cách mạnh mẽ, để trần thân trên, thực hiện sự cám dỗ trong bộ đồng phục!

Ánh mắt anh sáng quắc, hầu kết rung động gợi cảm, khiến cô có ham muốn đẩy ngã anh, muốn làm gì thì làm!

“Đồng chí Lục Bắc Kiêu, quần áo đồng chí xốc xếch như vậy là muốn làm gì?!”. Tư lệnh Diệp nghiêm nghị nói.

Anh khom lưng, kề bên tai cô, hơi thở nóng rực phả lên tai cô, tà mị nói: “Báo cáo thủ trưởng, muốn…”

Sĩ quan Lục trông như đứng đắn nghiêm nghị lại nói bên tai cô nhưng lời thô tục không thể miêu tả được khiến cô mặt đỏ đến mang tai!

…Hoàn thành chính truyện…

Bình Luận (0)
Comment