Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1203 - Chương 1203:

Chương 1203:

Trước khi ra nước ngoài cô đã cho Tiểu Tằng theo dõi sát sao vụ việc này, đã sớm đoán ra được sẽ là một cục diện rối rắm, bởi vì Cố Tuyết Yến đấu với bà Đỗ mới dẫn đến cục diện này, cho nên, vì những đứa trẻ đang cần, cô phải thu dọn cục diện tan hoang này!

Cô lập tức gọi điện thoại cho quỹ từ thiện của cô, bỏ vốn tiếp nhận dự án này, tập trung vào việc xây dựng trường tiểu học Hy Vọng trong mấy năm qua, bọn họ đã có một đội ngũ kỹ thuật chuyên nghiệp.

Lúc cô gọi điện thoại trông rất nghiêm túc, rất có phong phạm của một sếp lớn, càng là một nữ doanh nhân có tâm và có ý thức trách nhiệm xã hội!

Làm chồng cô, Lục Bắc Kiêu nhìn thấy hết, cũng ngưỡng mộ cô từ tận đáy lòng!

Tuy cô đã quên mất ký ức không chịu nổi kiếp trước rồi, nhưng anh vẫn còn nhớ!

So với kiếp trước, bất kể là về tình yêu hay là về sự nghiệp cũng như hoài bão và kết cục của cô, đều chưa từng tiếc nuối về lần sống lại này!

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Kiều thấy Lục đại ma vương đang nhìn mình với ánh mắt khác thường, còn tưởng rằng anh vẫn còn ghen với Tiểu Thất, Lục Bắc Kiêu cũng hoàn hồn lại, uy nghiêm trừng mắt nhìn hai mẹ con họ, nhất là Dạ Thất!

Thằng nhóc vô liêm sỉ còn ôm chặt mẹ nó, đã hai mươi tuổi rồi, lấy đâu ra mặt mũi vậy?!

Được cha mẹ trẻ tuổi vừa ngầu vừa đẹp trai, xinh xắn như hoa đẩy đi, được người qua đường nhìn với ánh mắt đầy hâm mộ, lòng hư vinh của Dạ Thất cực kỳ thỏa mãn!

Xe bảo mẫu đã sớm chờ ở cửa hông bệnh viện, trên xe đã có chuẩn bị sẵn một tấm tạo dốc để đẩy xe lên.

Trước khi lên xe, trong lúc vô tình Dạ Thất nhìn thấy "ven hồ Đại Minh" vừa trực ca đêm xong, đi tới trước một chiếc xe sang trọng ở đằng trước, người đàn ông trên xe bước xuống mở cửa xe cho cô ấy, cô ấy ngồi lên ghế phụ.

“Tính tình của "ven hồ Đại Minh" mà cũng có người thích á!”. Dạ Thất lẩm bẩm.

Tới đại viện lục quân, Dạ Thất có cảm giác như đi trại lính ở kiếp trước, vô cùng thân thiết! Kiếp trước Lục đại ma vương quanh năm ở trong doanh trại, Diệp Kiều Kiều thường xuyên dẫn cậu đến thăm anh.

Xa xa, Diệp Kiều đã nhìn thấy đám trẻ con trong đại viện do Lục Tiểu Vũ, Tiểu Mộc Đầu, Tiểu Bạch Thái cầm đầu, đang đứng với một nhóm trẻ con khác không biết từ đâu đến, hai nhóm trẻ con đầu gấu có vẻ như sắp đánh nhau.

“Đại viện hải quân mấy người, dám lén lút chạy tới đại viện lục quân của chúng tôi, không muốn sống nữa à! Thích bị đánh à!”. Lục Tiểu Vũ chống nạnh, bước tới một bước dài, hùng hồn nói với đám trẻ con nghịch ngợm lén lút tới từ đại viện hải quân.

Thời tiết nóng bức, cô bé còn mang giày lính màu đen, quần rằn ri, áo thun rằn ri, đội mũ rằn ri có vành, có thể che nắng che mưa.

Còn vành nón che, không nhìn ra là con gái hay con trai, cô bé cũng không có gì khác con trai.

Phía sau cô bé là Tiểu Mộc Đầu, Tiểu Bạch Thìa, tất cả đều khoanh hai tay trước ngực, hai chân dang rộng bằng vai, chân mang giày lính màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, sau lưng chúng là tất cả trẻ con trong đại viện, lớn có nhỏ cũng có.

Dám chạy vào đại viện lục quân, thông thường cũng là những đứa lớn, một câu bé cao hơn Lục Tiểu Vũ một cái đầu bước tới một bước, đưa tay đẩy Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Vũ tốt xấu gì cũng luyện trung bình tấn mỗi ngày, chân đứng yên vững vàng, không bị đẩy ngã.

“Ai lén lút chạy vào? Ông nhỏ đây quang minh chính đại mà vào! Đại viện lục quân mấy người, tôi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra!”

Lục Tiểu Vũ cười đểu một tiếng, xoay người, nhìn đám thuộc hạ: “Các đồng chí, cậu ta vừa mới nói gì, các đồng chí đều nghe thấy cả rồi đúng không?! Cái đám cháu chắt này, khinh thường đại viện chúng ta đều phải chết! Các đồng chí nói xem, nên xử lý như thế nào?!”

Cô bé lớn tiếng nói với vẻ mặt khí phách!

“Người nào xâm phạm đại viện chúng ta, giết!”. Đám nhóc đầu gấu trăm miệng một lời, khí thế uy nghiêm, vừa dứt lời, dưới lời kêu gọi của Lục Tiểu Vũ, bọn nhỏ bắt đầu đánh nhau!

Diệp Kiều ngồi trong xe, nghe thấy lời nói của cô nhóc, nhìn thấy hai nhóm trẻ con nghịch ngợm đánh nhau, cô không khỏi bật cười.

Chỉ chốc lát sau, bọn nhóc Lục Tiểu Vũ đã yếu thế, dù sao thì đại viện hải quân cũng toàn là những cậu bé lớn mà.

Lục Tiểu Vũ bị đè xuống đất đánh, Dạ Thất thấy cô bé bị đánh, nhớ lại khi còn bé, cậu thường xuyên bị người ta đánh, anh trai chị gái giúp cậu báo thù, cậu muốn xuống xe giúp đỡ cô bé!

Hai người lớn không hề có ý định xuống xe giúp bọn nhỏ, văn hóa trong đại viện chính là “dùng nắm đấm để nói chuyện!”.

Đời của bọn họ còn ác hơn thế hệ này nhiều, đánh nhau cũng cầm cục gách đánh cho đổ máu!

Lát sau đã thấy thằng con cả cục cưng của bọn họ là Lục Tiểu Cổn chạy tới, đầu tiên là cậu đấm một cú vào mặt cậu bé đang bóp cổ Lục Tiểu Vũ!

Bật chế độ bảo vệ em gái điên cuồng!

Ở trước mặt người mình, Lục Tiểu Cổn ghét bỏ Lục Tiểu Vũ có thừa, ở trước mặt người ngoài thì lại không cho phép cô bé bị bắt nạt!

Lục đại ma vương cong môi, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn con cả dũng mãnh mưu trí, không thể nghi ngờ gì, tương lai Lục Tiểu Cổn chính là người nối nghiệp của anh.

Không ai trong bọn họ xuống xe cả, bảo tài xế tiếp tục lái vào tòa nhà thủ trưởng.

“Muốn làm con nhà họ Lục, biết chơi cờ, chơi súng không?”. Lão thủ trưởng đầu tóc bạc trắng chắp hai tay sau lưng, nhìn Dạ Thất đang ngồi trên xe lăn, trầm giọng hỏi.

“Ông cố, đến máy bay trực thăng con cũng biết lái!”. Dạ Thất vô cùng tự tin nói.

Bây giờ cậu mới hiểu vì sao trước đây Lục đại ma vương lại muốn chạy cậu chơi cờ rồi, thì ra là phải qua cửa ải của ông cố.

Lão thủ trưởng Lục tỏ vẻ không tin, ném súng lục cho cậu.

Dạ Thất nhanh chóng thái dở, sau đó, nhắm mắt lại lắp vào!

Lão thủ trưởng Lục rất thỏa mãn: “Nghe nói tên cũng lấy rồi à?”

“Báo cáo thủ trưởng! Tôi tên là Lục Chiến Kỳ!”. Dạ Thất có năng lực nhận biết cực cao, sau khi nhận được ánh mắt của Lục đại ma vương, cậu lớn tiếng nói một cách hùng hồn, chỉ kém đứng lên cúi chào ông cụ thôi đó!

Lão thủ trưởng gật đầu, không nói gì, Dạ Thất thấp thỏm trong lòng, nhưng cậu bị ông cụ gọi đi đánh cờ, lúc trước nghe Diệp Kiều nói, nếu ông cố bằng lòng chơi cờ với cậu thì chính là đã nhận cậu!

Dạ Thất mừng rỡ như điên!

Lục đại ma vương nhỏ mọn dạy dỗ Dạ Thất về chuyện ở bệnh viện, anh chỉ trích Dạ Thất không xem người cha là anh ra gì, còn dính lấy vợ anh!

Anh lại bị người mẹ bao che cho con là Diệp Kiều đánh trả.

“Tiểu Thất! Sau này, con nhất định phải đứng vững trên cùng một chiến tuyến với mẹ! Lục Tiểu Cổn Lục Tiểu Vũ đều là tay sai của cha! Con đừng sợ cha! Có mẹ đây, cha không dám làm gì con đâu!”. Diệp Kiều khí phách nói, đắc ý nhìn ông tổ ghen tuông nào đó.

Anh xám mặt lại, nhìn cô chằm chằm!

“Bà Lục, không còn sớm nữa, nên về phòng nghỉ ngơi thôi!”. Lục đại ma vương nói, sau đó thừa dịp cô không chú ý, anh đã kéo cô vào lòng và lôi vào phòng ngủ chính!

“Bà Lục, em muốn tạo phản sao?”. Đóng cửa phòng, ông tổ ghen tuông bắt đầu thu nợ.

Diệp Kiều vội vã né tránh, cô bò lên giường, lấy gối đánh anh: “Anh có hai tay sai rồi, cũng không cho em thu nhận tay sai là Tiểu Thất sao!”

Mặt anh xám lại, không nói gì, lại gần từng bước một, Diệp Kiều trốn vào đầu giường!

Thật sự không còn thứ gì để ném nữa, cô sờ lung tung, nhấc luôn cả ảnh cưới trên tường, sợ rớt bể, cô lại vội vàng xoay người lấy, Lục đại ma vương lập tức ý thức được “kho tàng” của mình sắp bị phát hiện rồi, anh bước tới trước, Diệp Kiều còn tưởng anh muốn dùng dâm uy để hạ gục cô, tay cô run lên một cái, khung ảnh to tướng rơi xuống, lộ ra lỗ thủng trên vách tường, cô nhìn thấy một cái hộp gỗ!

!!!

Nhà bọn họ có không gian bí mật, trong không gian bí mật còn cất giấu kho báu à?!

Trước đây sao cô không biết nhỉ?!

Bình Luận (0)
Comment