Đường Thiếu Đình bị cô nói đến câm nín, còn Ưu Ưu thì nở nụ cười ranh mãnh, nhìn anh trông có vẻ thỏa mãn, còn vươn đầu lưỡi ma mị ra, tỏ vẻ rất hài lòng mà liếm cánh môi.
Ngực anh càng phập phồng dữ dội hơn, chỉ thấy cô xoay người ngồi bên mép giường, dùng ngón chân nhón lấy quần lót nhỏ màu đen rơi trên sàn nhà, trông có vẻ ma mị như một yêu tinh!
Sau khi dùng chân móc đồ lót lên, Ưu Ưu dùng tay lấy qua, nhét vào chăn, Đường Thiếu Đình tưởng cô là người chuyển giới, tối hôm qua anh đã vào bằng “cửa sau”, thế là tức giận đến mức muốn hộc máu, quay người lại.
“Ưu Ưu! Con mẹ nó cô chết chắc rồi!”. Đường Thiếu Đình cáu kỉnh nói, tức giận đến mức giậm chân!
Anh là trai thẳng!
Nhìn bóng lưng của anh, Ưu Ưu làm mặt quỷ, nhanh chóng mặc quần lót vào, cứ để anh tiếp tục hiểu lầm đi!
Ai bảo anh nói, cho dù cô là phụ nữ thì anh cũng sẽ không muốn cô!
Cô mặc đồ lót xong, để đôi chân trần ngọc ngà đi tới trước mặt anh, ngước khuôn mặt tuyệt đẹp lên: “Anh Đình, lẽ nào anh muốn phủ nhận chuyện, tối qua anh và em chơi rất vui sao?”
Cô đưa tay vuốt ve mặt anh, cổ tay bỗng chốc bị anh giữ chặt: “Khốn nạn, tối qua cô bỏ thuốc cho tôi à!?”
Ưu Ưu: “…”.
Đàn ông đều là heo!
“Anh Đình, anh phải tin tưởng vào cảm giác của mình…Rõ ràng anh vô cùng có cảm giác với em!”. Ưu Ưu cười nói quyến rũ: “A…”
Cô bị anh đẩy mặt ra, suýt nữa ngã lăn trên đất.
“Cô cút ngay cho tôi! Cũng đừng để tôi gặp lại cô nữa!”. Anh hung ác nói, sau đó vào phòng vệ sinh, mở vòi hoa sen lên, tẩy rửa cơ thể ô uế của mình.
Thật xui xẻo!
Càng nghĩ, anh lại càng ý thức được một vấn đề, tối hôm qua anh không mang bao, phía sau Ưu Ưu dường như còn chảy máu!
!!!
Anh sẽ không dính HIV chứ hả!?
Càng nghĩ càng giận, tức đến mức ước gì có thể chặt cô ra!
Chắc chắn cô ta cố ý!
Bắt đầu từ khi mới quen cô ta đã không ngừng trêu chọc anh, ra vẻ muốn bẻ cong anh…
Nghĩ vậy, trong đầu Đường Thiếu Đình lại có hàng ngàn câu chửi tục vụt ngang qua!
Lúc anh đi ra ngoài, Ưu Ưu đã thức thời đi thật rồi, trong lòng còn lưu lại mùi mờ ám, nhất là trên giường, dính máu mấy chỗ liền!
Đúng là xui xẻo tám đời!
Trước đây anh không nên cứu cô ta, cứ để cho cô ta bị bọn đàn ông chà đạp đi! Cái đồ khốn kiếp này, có lẽ là vì anh cứu cô ta nên cô ta có ấn tượng tốt với anh, rồi quấn quýt lấy anh không tha!
Anh cầm điện thoại di động lên, vừa mở ra đã nhận được tin báo Diệp Kiều đã bình an về thành phố J, cô nói trong tin nhắn là phải giữ liên lạc!
Anh vừa châm điếu thuốc thì lại nhận được điện thoại.
“Anh Đình, cái quán bar của em, rốt cuộc anh có mua lại hay không đây?”. Người gọi tới là ông chủ của quán bar Suns, quán bar này sắp vỡ nợ rồi, lúc trước Đường Thiếu Đình định mua nó lại.
“Sorry, tôi không muốn quán bar nữa”. Nói xong, anh cúp điện thoại, mỉm cười.
Trước đây lúc nhìn thấy quán bar Suns, không tiếc giá cao, anh đã mua lại quán bar sát căn cứ.
Chỉ vì, Suns là một tên tiếng Anh của Diệp Kiều.
…
Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu vừa trở lại thành phố J nhưng không về nhà, mà đi thẳng tới 301 thăm con trai.
Dạ Thất đang chán chường nằm trên giường bệnh chơi máy điện tử, tivi cũng bật, đang phát sóng trực tiếp thế vận hội Olympic.
Nhìn thấy cha mẹ về, cậu nhất thời tỉnh táo tinh thần, xin xuất viện, quả thật cậu cũng có thể xuất viện rồi.
“Sao chú Đình không về cùng hai người? Còn thím Đình của con đâu?”. Dạ Thất vừa ăn mít sấy do Diệp Kiều mang về vừa hỏi.
“Thân phận của chú Đình con nhạy cảm, tạm thời không đến Trung Quốc được. Con nói Ưu Ưu à? Lúc chúng ta trở lại không thấy cô ấy, cô ấy là công chúa của vương thất nước T! Chú Đình của con còn hiểu lầm cô ấy là người chuyển giới, ghét bỏ cô ấy, có lẽ cô ấy trở về vương thất để xử lý công việc rồi!”. Diệp Kiều vừa cầm dao cạo râu cạo râu giúp Dạ Thất vừa nói.
Tóc của cậu cũng đã dài rồi, rối bù, dường như hai ba ngày chưa gội, vốn dĩ là một cậu bé lớn sạch sẽ và ưu nhã, bây giờ lại lôi thôi như một ông chú.
Cậu nói, cậu không thích được y tá hầu hạ, rất nhiều chuyện đều do chính cậu nhảy một chân vào phòng vệ sinh làm.
Dạ Thất hưởng thụ sự yêu thương cưng chiều của người mẹ đẹp như hoa, trong lòng rất ấm áp: “Con chờ đến này chú Đình ngã vào tay thím Đình!”
Lục Bắc Kiêu đã đi làm thủ tục xuất viện xong xuôi cho Dạ Thất, lúc trở về, thấy vợ mình đang cạo râu cho Tiểu Thất, sắc mặt anh nhất thời tối sầm lại!
Anh đứng bên giường bệnh, híp mắt nói: “Bà Lục, có ai chiều con như em không? Nó bị thương ở chân, tay cũng tàn tật luôn rồi à? Đã 20 tuổi đầu rồi còn muốn mẹ cạo râu cho, Lục Chiến Kỳ, con có phải là đàn ông không?”
Nhóc con!
Chưa bao giờ cạo râu cho anh lần nào cả!
Diệp Kiều: “…”
Cô và con trai cưng nhận nhau chưa được hai ngày đã ra nước ngoài, sau khi trở về vẫn không thể cưng chiều cậu một tí à?!
“Cha, trước mặt mẹ con, dù con có bốn mươi tuổi thì cũng còn là một em bé!”. Dạ Thất nói, còn không sợ chết mà ôm lấy eo Diệp Kiều, tỏ vẻ con trai làm nũng với mẹ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục đại ma vương muốn quất cậu!
“Đúng thế! Con cái trước mặt cha mẹ, mãi mãi là trẻ con!”. Diệp Kiều nói xong rồi yêu thương vuốt ve tóc Tiểu Thất: “Về nhà, mẹ cắt tóc cho con!”
Mẹ con họ trong thời gian này vẫn liên lạc với nhau thông qua video, nhất là mấy ngày Lục Bắc Kiêu mất tích, tình cảm mẹ con tăng vọt, so với Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ, Tiểu Thất mới là con trai ruột chân chính của cô!
Hai tên nhóc khốn đó, nét mặt chỉ biết ghét bỏ cô, đều đứng về phía cha chúng, không đứng về phía cô!
!!!
Hai mẹ con này còn hăng hái hơn à!
“Lục Chiến Kỳ! Mày lập tức buông mẹ mày ra cho ông đây!”. Lục Bắc Kiêu nghiêm nghị nói.
Dạ Thất: Không buông không buông không buông!
Sau đó ôm Diệp Kiều yêu dấu của cậu thật chặt.
“Không muốn ghi tên trong hộ khẩu nhà họ Lục có đúng không?”. Lục đại ma vương sầm mặt lại, uy hiếp, Dạ Thất muốn cựa ra khỏi lòng Diệp Kiều, lại bị Diệp Kiều đè lại.
“Tiểu Thất! Con quên rồi sao, mẹ con là một nữ doanh nhân có máu mặt trong thương giới với giá trị con người lên tới hàng chục tỉ, chuyển hộ khẩu thôi mà, mẹ gọi một cú điện thoại thôi, nửa phút là yên ổn chuyện hộ khẩu của con!”. Nữ vương Kiều khí phách nói.
Dạ Thất lại ôm chặt cô, đắc ý nhìn về phía Lục đại ma vương.
“Ông đây mới là chủ hộ!”. Lục đại ma vương sầm mặt nói, hai mẹ con nhà này chắc là đều muốn đánh đòn rồi!
“Chủ hộ thì làm sao? Trở về em tách hộ khẩu ra, tự làm chủ hộ, cho Tiểu Thất nhập vào hộ khẩu của em!”. Nữ vương Kiều khí phách nói lần nữa.
Tiểu Thất nhìn người mẹ cao hai thước tám trong lòng cậu với vẻ mặt sùng bái, chỉ thấy sắc mặt của Lục đại ma vương âm u tới cực điểm, trong lòng cậu rất vui vẻ!
Lục đại ma vương đang định nổi đóa thì điện thoại di động của Diệp Kiều reo lên, cô muốn đi nghe điện thoại, Dạ Thất hoảng sợ, sợ lúc cô không có ở đây thì sẽ bị đánh, sống chết muốn cô nghe máy trong phòng bệnh, để che chở cho con, Diệp Kiều cũng đành nghe.
Dạ Thất cảm giác mình bị giết chết bởi ánh mắt của Lục đại ma vương, ôm chặt mẹ không chịu buông tay.
Cuộc gọi từ trợ lý Tiểu Tằng, về cục diện rối rắm của dự án bã đậu của Cố Tuyết Yến, sau khi Cố Tuyết Yến bị bắt, dạ án trường tiểu học Hy Vọng không ai xía vào, công ty của Cổ Tuyết Yến đăng ký tại thành phố đã “người đi nhà trống”, tiền dự án cũng bị ôm chạy mất rồi.