Đồng chí Đỗ Quân cnf tỏ vẻ không phục, Nhuyễn Manh Manh bên cạnh cúi thấp đầu, mím môi cười trộm.
“Mẹ đây, không có yêu cầu gì nhiều đối với hai đứa, yêu cầu duy nhất chính là trước cuối năm nay, phải có thai! Đỗ Quân con mở to mắt ra mà nhìn, con của cháu trai con năm nay cũng tám tuổi rồi!”. Bà cụ chỉ Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ ở bên cạnh, lại nói với đồng chí Đỗ Quân.
Có vẻ bất lực!
“Đúng đấy! Ông cậu trẻ thật đáng ghét, tương lai con còn phải gọi em bé của ông là cô, chú đó!”. Lục Tiểu Vũ bước tới một bước, vô cùng buồn bực nói.
Cô bé không thể nào chấp nhận được việc mình phải gọi một đứa con nít là “cô” hoặc “chú”!
Lục Tiểu Cổn và Tiểu Thất cũng lặng lẽ thở dài trong lòng.
Cha của chúng là đồng chí Lục Bắc Kiêu thì mới phiền muộn, lúc còn bé phải gọi đồng chí Đỗ Quân lớn hơn anh hai tuổi là cậu, sau này, kẻ già đầu hơn ba mươi tuổi như anh còn phải ngang hàng với một đứa con nít!
“Cụ ơi, con với Manh Manh không có ý định sinh con!”. Đồng chí Đỗ Quân cất giọng nói một câu “đại nghịch bất đạo”!
Anh ta vừa nói xong, bà cụ Đỗ tóc bác phơ, gầy trơ xương tức giận đến mức trợn trừng mắt, bà Đỗ: Đỗ Dĩnh – thấy thế thì bước tới trước trấn an bà cụ đỡ tức giận.
“Đỗ Quân! Các cậu không có ý định sinh con, hay là không sinh được?”. Anh họ của đồng chí Đỗ Quân nói khích anh ta.
“Trông cái hình hài gầy yếu đó, có lẽ là không sinh được rồi!”. Một người anh họ khác cũng kích thích anh ta.
Đồng chí Đỗ Quân bề ngoài tuy ngốc, nhưng anh ta cũng không ngốc thật, sao lại không nghe ra mấy cái tên khốn kiếp này đang chửi mình chứ!
“Ai không sinh được?! Tôi, tôi không muốn sinh thôi!”. Đồng chí Đỗ Quân đứng lên, nghiêm nghị khí phách nói.
Bà cụ Đỗ càng tuyệt vọng, giậm chân nói: “Mấy người nói xem, mấy năm nay tôi sống uổng phí rồi còn gì? Tôi nên đi sớm một chút mới phải!”
Đồng chí Đỗ Quân bĩu môi, nhìn bà cụ làm trò, cái gì cũng không muốn nói.
…
Thấy cậu nhỏ yêu nghiệt trông gầy yếu nhu nhược vậy thôi, chứ thật ra tửu lượng của anh ta tốt đến mức thần kỳ, làm chú rể, bị chuốc mấy hiệp vẫn thắng đứng không vẹo!
Anh bị những người anh họ đẩy đến cửa phòng tân hôn.
“Mấy người theo tôi làm gì?! Cút cút cút…”
Chú rể sau khi vặn chốt cửa, lạch mình vào, liếc nhìn, căn phòng tân hôn đỏ rực diêm dúa…
“A!”. Cô dâu không biết đột nhiên xuất hiện từ đâu khiến anh giật mình, đồng chí Đỗ Quân dựa lên ván cửa, chỉ thấy Nhuyễn Manh Manh mặc chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ rực, mái tóc dài vốn dĩ cũng xỏa ra, cô nhốt anh giữa ván cửa và mình.
“Nhuyễn Manh Manh, em, em mặc ít như thế, không sợ lạnh à?”. Đồng chí Đỗ Quân cúi thấp đầu, nhìn cô trong làn da trắng bóc chói mắt, tóc dài đen như mực, váy ngủ màu đỏ như hoa hồng trước mắt, không giống với cô bình thường luôn mặc đồng phục cảnh sát ngầu lòi hoặc là quần áo thể thao trung tính…
Anh không khỏi căng thẳng, tim đập nhanh hơn, không ngừng nuốt nước miếng, trong lúc vô tình thấy được khe ngực như ẩn như hiện của cô, anh sợ đến mức vội vàng dời mắt sang chỗ khác: “Nhuyễn Manh Manh, em mặc quần áo vào đi, em như vậy, anh, anh không quen!”
Nhuyễn Manh Manh: Con mẹ nó chứ đến tôi còn không quen đây này! Nhưng mà, không thế thì làm sao sinh con được?!
Cô nhìn anh hai má ửng hồng, nhắm hai mắt như nhìn thấy ma, quả thật rất phiền muộn: “Ông xã…em đã đồng ý với mẹ rồi, sang năm cho bà ấy ẵm cháu trai!”
Madam vừa nói vừa cởi từng nút áo thời Đường màu đỏ của anh ra.
Đồng chí Đỗ Quân trợn trừng mắt: “Nhuyễn Manh Manh! Em, em sao lại đồng ý với bà ấy?”