Nhuyễn Manh Manh không nói lời nào, tiếp tục cởi nút áo của anh, vát áo trên người anh đã mở rộng, lộ ra cái áo sơ mi cổ tròn bên trong, đã cuối thu, trời lạnh, trên người anh không có một chút hơi ấm nào, giống cô bé con sợ lạnh vào mùa đông vậy.
Lúc mới quen anh, cô đúng là ghét bỏ anh, anh cũng hoàn toàn không phải kiểu cô thích.
Cô thích những người đàn ông mạnh mẽ, khí phách, rắn rỏi!
Nhưng lần thứ hai bọn họ gặp nhau, cô đã nhìn ra ngay lập tức là anh muốn tán tỉnh cô, đồ ngốc này còn dùng tiền thuê người đóng vai trộm, trộm túi tiền của anh trong khu vực thực thi nhiệm vụ của cô, kết quả, diễn viên đóng vai trộm bị cô đánh cho một trận, khai ra là do anh chỉ điểm!
Nửa năm sau đó anh chưa từng xuất hiện lại.
Lần gặp gỡ tiếp theo, ví tiền của anh bị người ta trộm thật, anh còn bị đánh cho một trận tơi bời khói lửa, may mà cô chạy tới, nếu không thì hôm đó anh đã bị đâm rồi, lúc đó cô còn cố ý chế giễu anh, nói anh diễn trông thật lắm.
Cái tên kiêu ngạo này trở mặt với cô ngay tức khắc, giận dỗi không để ý đến cô, ôm bụng đi về phía trước, trông rất là yếu ớt, khiến người ta thương cảm, cô bước tới dìu anh, anh kiêu ngạo đẩy cô ra, nhưng mà yếu không địch lại mạnh, rốt cuộc cô vẫn đưa anh đến bệnh viện.
Lúc đó cô đã có bạn trai rồi, là cảnh sát hình sự ở đồn cảnh sát, là kiểu mà cô thích.
Mối quan hệ kéo dài ba năm và kết thúc không hề suôn sẻ, còn cô và anh trước mắt thì trở thành bạn bè, kiểu chị em bạn dì, mỗi lần anh đến Hong Kong thì đều tìm cô chơi, thấy cô xem mắt rất nhiều lần, người bạn thân là anh còn tham mưu giúp cô.
Mấy năm nay, anh tồn tại trong cuộc sống của cô thế nào, cô đều nhớ rõ.
Năm ngoài, cha cô trở bệnh nặng, cần nội tạng cấy ghép và một số tiền lớn, từ đầu đến cuối đều nhờ anh giúp đỡ, tiền cũng do anh bỏ ra.
Cô hỏi anh: “Anh Quân, anh thích em có phải không?”
Anh giễu cợt như vừa nghe một câu chuyện cười: “Phụ nữ trên đời này chết cả rồi à? Anh thích em? Em không phải là kiểu anh thích đâu, một chút hương vị phụ nữ cũng không có!”
Nhưng cô rõ ràng thấy được ánh mắt né tránh của anh, cô không mù.
“Anh Quân, em nợ anh nhiều như vậy, không thể đáp trả được, em gả cho anh nhé, có được không?”. Lúc đó cô nghiêm túc nhìn anh và hỏi.
Anh hóa đá ngay tại chỗ!
Sau đó, bọn họ thật sự bắt đầu nói chuyện cưới gả, cái tên kiêu ngạo này luôn miệng nói không thích cô, đùng một cái, mua cho cô chiếc nhẫn kim cương 10 carat hiếm hoi trên thế giới!
Chiếc nhẫn kim cương lớn lấp lánh trên ngón áp út, áo sơ mi của anh đã bị cô cởi ra, lộ ra lồng ngực gầy gò màu lúa mì, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve trên ngực anh.
Đồng chí Đỗ Quân cứng đờ toàn thân, hai tay siết chặt: “Nhuyễn Manh Manh, em, em làm gì thế? Anh, anh không muốn sinh em bé, con nít phiền lắm, anh ghét con nít nhất!”
“Anh Quân, sao người anh căng cứng thế?”. Nhuyễn Manh Mạnh nhẹ giọng hỏi, anh có cảm giác…
“Anh, anh, lạnh muốn chết!”. Răng anh cũng run rẩy, tức giận nói.
Nhuyễn Manh Manh: “…”
Cậu nhỏ yêu nghiệt có ý đồ tránh khỏi cô để đi tắm, lại bị cô đè lại, tay cô lại vuốt ve trên ngực anh, ngửa mặt lên nhìn khuô mặt xinh đẹp nhìn hoài không chán của anh.
“Nhuyễn Manh Manh, em làm gì thế?! Lấy cái tay của em ra! Nam nữ thụ thụ bất thân!”. Anh rũ mắt nhìn móng tay đỏ chót của cô, run giọng nói, thấy Nhuyễn Manh Manh ăn mặc hở hang, anh đã rất không quen rồi, cô lại còn sờ anh như vậy nữa!
“Anh Quân, chúng ta đã kết hôn rồi, bây giờ là vợ chồng!”. Nhuyễn Manh Manh nói, sao cô lại cảm thấy mình như một người phụ nữ lưu manh đang dâm loạn một đứa con trai nhà lành thế nhỉ?!
“Nhuyễn Manh Manh, chúng ta chỉ hợp tác với nhau, không có tình yêu, không tính là vợ chồng thật!”. Đồng chí Đỗ Quân nói chắc như đinh đóng cột, lúc nói chuyện, trái tim như bị kim đâm, đau đớn đến mức khó chịu.
Nhuyễn Manh Manh vốn dĩ không yêu anh, huhuhu…