Ưu Ưu mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, uể oải ngáp một cái, thấy chỉ có mình anh quay về, cơn ghen tuông cũng giảm đi một ít, cô cho rằng anh sẽ mang Thập Tam Muội quay về chứ.
Cô đã cho người điều tra nội tình của Thập Tam Muội .
“Anh Đình, anh quay về rồi” Cô ngẩng đầu nhìn anh hỏi như lời bạn gái hay hỏi bạn trai.
Đường Thiếu Đình trừng mắt nhìn Ưu Ưu bộ dàng vô tội nhìn mình, người phụ nữ âm hồn bất tán này.
Tức giận thì được gì chứ.
Càng không nói nên lời.
Không có biện pháp gì với cô cả.
“Sao cô lại vào đây?!” Anh chỉ có thể lạnh lùng hỏi.
Trên tay Ưu Ưu cầm một chiếc chìa khóa xoay xoay, “Là Thịt Kho Tàu và Cơm Trắng nói cho em biết anh dấu dưới bồn hoa.”
Nhìn Thịt Kho Tàu và Cơm Trắng vẫy đuổi bộ dáng như muốn tranh công.
Anh chỉ muốn cho bọn chúng một trận.
Nếu anh mà có bệnh cao huyết áp thì chắc bị người phụ nữ và hai con chó này làm máu lên não mất.
Anh không nói gì, đem túi của Ưu Ưu ném ra ngoài sân, sau đó đi vô nhà kéo Ưu Ưu và hai cn chó đẩy hết ra ngoài sân, sau đó đóng sầm cửa lại.
Một người hai chó bị anh nhốt ngoài sân.
Thịt Kho Tàu và Cơm Trắng cào cào cửa, không ngừng kêu pa pa ở bên trong.
“Các người đừng kêu nữa, từ hôm nay trở đi các người đi bụi đi.” Đường Thiếu Đình hung hăn nói sau đó đi vào trong.
Không thể bảo vệ anh thì thôi đi, còn không giữ nhà được, lại chỉ chổ để chìa khóa cho người khác, chưa từng thấy con chó nào ngốc như vậy.
Vì cái gì mà chó nhà EM Kiều nuôi còn cứu được tiểu chủ nhân, còn chó anh nuôi lại ngốc đến như thế!
Hai chó kháng nghị: Rỏ ràng anh mới là người ngốc.
Ưu Ưu thấy Đường Thiếu Đình như thế, ngược lại không giận mà cảm thấy cực kì đáng yêu.
Hóa ra anh không như cô nghĩ, là tên nội ứng hung tàn, cay nghiệt mà còn có một mặt đáng yêu như thế.
Chỉ là bụng có chút đói.
“Hai đứa đừng kêu nữa, mẹ đảm bảo, sau này ba người chúng ta sẽ làm chủ đuổi anh ấy ra khỏi nhà”
Ưu Ưu biểu thị khí thế với hai con chó, trong lòng lại ghi món nợ này lại.
“A, đói bụng quá” Vừa biểu thị khí thế xong cô lại ỉu xìu.
Đường Thiếu Đình tắm xong đứng ở ban công lầu hai, uống một ngụm nước, cái sân không lớn, từ vị trí của anh vừa hay nhìn thấy Ưu Ưu ngồi ở trên bậc thềm cửa, hai con chó ngốc cũng không đi chổ khác, nằm ở bên cạnh, bộ cạnh muốn động sinh cộng khổ với cô.
Chó ngốc!
Anh nghiến răng đi vào phòng, vừa nằm xuống không lâu thì trời đổ mưa, còn là một trận mưa lớn.
Tiếng chó kêu thảm thiết truyền đến, từ phụ nằm ở trên giường cuối cùng cũng không nhịn được nữa, một lát sau lại cầm một cây dù đi xuống lầu.
Anh vừa mới mở cửa hai con chó liền xông vào, Ưu Ưu đứng dậy cũng muốn đi thì bị anh không nương tay ngăn lại.
Cô toàn thân ướt như chuột, mưa từ trên trời rơi xuống không ngừng, trong lòng một cái ba lô rách nát.
“Anh Đình, giữ khách ở lại một đêm đi!” Ưu Ưn nhìn anh tội nghiệp nói.
Anh đứng dưới cây dù, nhìn không rỏ biểu tình, đẩy cô ra, lập tức khóa cửa lại, một câu cũng không nói.
“Tối hôm đó tôi cũng rất vô tội mà, đó là lần đầu tiên của tôi đó, này, là anh uống rượu vào làm loạn, tôi lại không đẩy anh ra được, lại trách tôi được sao!” Cô đứng dưới mưa, nói lớn với bóng lưng của anh.
Đường Thiếu Đình tức giận quay người lại, trừng mặt nhìn cô dưới cơn mưa, “Nửa đêm nửa hôm, cô chạy đến nhà tôi làm gì?”
“Tôi đến bệnh viện tìm anh, nhưng anh xuất viện rồi, tôi lo lắng cho anh cho nên đến đây xem xem” Ưu Ưu bộ dạng ủy khuất nói, lúc nói xong đôi mắt đầy tình ý nhìn anh.