Anh Đình muốn giữ Ưu Ưu yêu nghệt về nhà?
DJ đang hút thuốc nói chuyện phím khó tin nhìn qua bên đó, tin này thật chấn động a! Anh Đình lúc trước không phải luôn chán ghét Ưu Ưu sao?
Ưu Ưu mĩm cười nhìn Đường Thiếu Đình đang ngồi trên xe mô tô, hừ, cô chính là cố ý nói vậy, ai biểu lúc trước anh đuổi cô ra khỏi nhà chứ!
Nụ cười của Thập Tam Muội ở bên cạnh càng lúc càng cứng.
Đường Thiếu Đình trừng mắt nhìn Ưu Ưu không chịu lên xe, sao không rỏ tâm tư cô nàng chứ, rỏ là cố ý mà!
“Anh Đình, không phải lúc trước anh đuổi em ra khỏi nhà sao? Sao giờ lại muốn đưa em về nhà hả?” Cô tiến lên phía trước, ghé vào lỗ tai anh, nói nhỏ bên tai anh, muốn vả vào mặt anh.
!!!
Nhóc này, được đằng chân lấn lên đằng đầu a!
“Ngốc à, không thấy có người muốn hại cô sao? Có đi theo tôi không, tuy cô quyết định” Anh cùng bắt chước cô nhỏ giọng nói chỉ có cô nghe thấy.
Lí do này dường như anh đang nói cho chính mình nghe.
Chẳng qua là đúng là có người muốn cài bẫy cô, đúng là đối phương làm kín kẻ đến một giọi nước không lọt, anh đã cho người đi điều tra số điện thoại, không biết nhóc này đắc tội vời người nào rồi!
Thật là đại phiền phức mà!
“Được a! Em liền đi cùng anh!” Ưu Ưu cố ý nói lớn, giờ chân lên trèo lên phía sau xe mô tô, hai tay ôm lấy eo anh, “Chị Thập Tam, hẹn gặp lại”
Cô còn chưa nói hết xe mô tô đã chạy đi, để lại Thập Tam Muội vẻ mặt cứng đờ vẫy tay chào, còn một tay khác nắm chặt lại!
Người phụ nữ lúc này ngực đạnh phập phồng, đợi khi xe mô tô chạy mất mới bình tĩnh lại.
Người từng ngồi sau xe của anh, diệu võ dương oai chính là Thập Tam Muội cô!
Dj nhiều chuyện xông vào quán bar lớn tiếng hét lên, “Tin mới tin mới đây, Anh Đình dẫn Ưu Ưu yêu nghệt về nhà rồi!”
….
Thịt Kho Tàu và Cơm Trắng nghe thấy tiếng xe của cha hiền từ xa truyền đến đã chạy ra đón, Ưu Ưu từ trên xe phóng xuống, hai đứa nó vừa thấy cô liền không ngừng vây đuôi, trong miệng phất ra âm thanh chào mừng nhiệt tình.
“Thịt Kho Tàu và Cơm Trắng, lần này anh Đình cầu xin tao về đấy!” Mới vừa vào tới cửa cô đã lớn tiếng nói với bọn chúng, lời này là cố ý nói cho Đường Thiếu Đình nghe, sau đó cô nói nhỏ với hai đứa nó, “Mẹ đã nói sẽ quay lại mà, bây giờ về rồi, mẹ không có khoác lác đúng không?”
Anh cầu xin cô trở về?
Cô đối với hai con chó không hiểu tiếng người cũng có thể nói dối, đúng là nhân tài mà!
Đường Thiếu Đình cầm túi của Ưu Ưu đi vào, trừng mắt người đang đắc ý với hai con chó, nghiêm nghị nói, “Còn không đi nấu cơm!”
Ưu Ưu quay lại nhìn anh, “Anh Đình, anh vì cái gì mà sợ em bị hại vậy? Em là gì của anh, sao anh quan tâm như thế?”
Cô tiếp tục truy vấn, không ép anh nói ra sự thật không thôi.
Đường Thiếu Đình tức giận muốn đạp một cước vào người nào đó, quay người đi về phòng.
Anh cũng có biết gì đâu, cũng không muốn biết, dường như nguyên nhân đó như mãnh thú khiến anh né ra…
…
Ưu Ưu bưng hai bát mì ăn liền đi ra, anh vừa mới tắm đi ra, trên người có một chút vết thương lúc đánh nhau.
“Ngoại trừ nấu mì ra, cô không nấu được món gì khác nữa hả?” Đại nam nhân nhìn bát mì kia bắt bẻ.
“Còn có thể nấu cháo.” Ưu Ưu cực kì tự hào nói.
Đường Thiếu Đình:”…”
“Anh Đình, em bôi thuốc giúp anh!” Cô muốn bôi thuốc giúp anh nhưng bị anh né ra.
Bưng cái bát mì có cho thêm thịt nguội ngồi một bên anh.
“Không phải anh chê sao?” Ưu Ưu quệt miệng nói.
“Cô im cho tôi nhờ!” Đường Thiếu Đình nghiến răng nói, nhìn cô chằm chằm nói.
Ưu Ưu ngồi một bên im lặng ăn mì.
Thịt Kho Tàu và Cơm Trắng chạy vào cùng muốn ăn, Ưu Ưu định gắp trứng cho tụi nó liền bị anh trừng mắt.
“Yêu nghiệt chỉ có thể sống đến năm sáu mươi tuổi, cô lại mỗi ngày thức khuya rồi lại uống rượu, không muốn sống nữa rồi sao?” Rất lâu sau đó anh nhẹ giọng nói.
Ưu Ưu đăng ăn mì làm như không nghe, anh tức giận trở đầu đũa gỏ đầu cô.
“Tôi đang hỏi cô, không nghe thấy à?” Anh hung dữ nói.
“Anh Đình, không phải anh muốn em im lặng sao?” Một đôi mắt hắc bạch phân minh của Ưu Ưu nhìn lại anh.
Bốp bốp bốp.
Anh vì cái gì mà thích bị cô vả mặt thế chứ?
Ưu Ưu quệt miệng, nhìn khuôn mặt đang xanh lè của anh nhún nhún vai.
Đường Thiếu Đình tức đến thở hộc hộc, anh vì cái gì mà muốn đem cô về nhà chứ?
“Tôi hỏi cô thì cô trả lời, không hỏi thì cô im lặng. Trả lời câu hỏi vừa rồi!” Anh nghiêm mặt nói.
Cho anh bá đạo, cho anh ngang ngược!
Sau này anh sẽ không có ngày nào sống dể chịu đâu!
Ưu Ưu âm thầm oán.
“Vì bán rượu kiếm được nhiều tiền đó, anh lại không cho tôi làm ở quán bar của anh… Anh Đình, sao anh lại quan tâm sức khỏe của em chứ? Anh yên tâm, em khỏe lắm!”
Nói đến câu sau, lại bị anh trừng mắt nhìn.
“Gần đây cô có đắt tội người nào không?” Anh nghiêm túc nhìn cô hỏi.
Ưu Ưu lắc đầu, “Có người cố ý muốn anh hiểu lầm em, anh Đình, có phải anh ở bên ngoài trêu hoa nghẹo nguyệt không?”
Trong câu nói có sự chut xót, giống như bạn gái đang chất vẫn bạn trai.
“Tôi trêu hoa nghẹo nguyệt thì liên quan gì đến cô?” Anh đứng lên trào phúng phản bác.
Anh dám trêu hoa nghẹo nguyệt tôi sẽ chặt anh thành tám khúc cho chó ăn.
Ưu Ưu tức phì phò nói trong lòng.
“Tôi tạm thời cho cô ở đây, nhưng mà cô không được phép đi lên lầu, chỉ được ở lầu dưới! Sau này đừng bán rượu ở quán bar bên cạnh nữa, đến quán tôi bán đi! An phận, ít gây chuyện giúp tôi!”
Anh đi được vài bước thì quay lại nhìn cô, trậm giọng nói, bộ dạng như đang khai ân vậy.
“Em ở lầu dưới? Vậy làm sao mà tắm rửa?”
“Lầu một có nhà tắm!”
“Đó là của Thịt Kho Tàu và Cơm Trắng! Anh muốn em dùng chung với chó sao?” Ưu Ưu uất ức nói.
“Cô có thể lựa chọn không cần! Nhưng không cho phép dùng nhà tắm trên lầu của tôi” Anh ngang ngược nói, sau đó đi lên cầu thang.
Ưu Ưu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, rất muốn chạy lên đánh anh một trận, đáng ghét!
“Anh Đình không cho phép em lên lầu, là sợ sao?” Ngược lại cô nhìn theo bóng lưng anh nói bóng gió.
“Tôi sợ cô?” Anh quay người lại, hừ lạnh.
“Thì sợ em quyến rủ!” Ưu Ưu tiếp tục khiêu khích.
Đường Thiếu Đình,”…”
Nhóc này thật sự là con giun trong bụng anh sao!
Nếu bỏ mặt cô ở bên ngoài, anh lại không yên lòng, mang cô trở về, lại sợ đối với cô càng lún càng sâu.
Cho nên ngăn cách cô ở lầu dưới.
Anh ném cho cô ánh mắt cảnh cáo ròi đi lên lầu.
“Anh Đình, em biết anh rất quan tâm em mà!” Ưu Ưu ngửa đầu nên nhìn bóng lưng anh bước lên cầu thang, tự tin nói.
Lần này anh không quay đầu lại nữa.
Ưu Ưu quay về phía hai con chó làm dấu “V” chiến thắng.
“Nhưng mà tên cặn bã nào muốn hại bản công chúa chứ?!” Sau khi đắc ý cô ngã người lên ghế sô pha lẩm bẩm.
Cô có tình địch sao?
Hình như ngoại trừ Thập Tam Muội kia, cũng không có người khác phái nào tiếp cận anh cả?
Chẳng lẽ là cô ta?
Cố ý cài bẫy để cô nhảy vào sao, để cho Đường Thiếu Đình hiểu lầm cô bán thân…
Tốt nhất không phải là cô ta!
Ưu Ưu ôm má nghĩ, đột nhiên bụng có cảm giác âm ẩm đau, cô nhíu mày có cảm giác chẳng lành…
Không lẽ cái kia tới…