Bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn của cô bấu chặt vào cơ bắp rắn chắc của anh, theo động tác nặng nề của người đàn ông mà dùng sức, tạo thành một vết xước thật dài.
Cô gái cắn chặt vào vai người đàn ông, cắn đau như thế nào, chặt ra sao, nước mặt cũng vì thế mà bị ép chảy ra.
Cho dù đau đớn nhưng lại không giống như kiếp trước, không có tránh né, mà ngoan ngoãn thuận theo.
Lần đầu tiên phá thân, đau là không thể tránh được.
Cái lớp màng mỏng mảnh đó cũng đã được khai mở, mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hơn nhiều. Khổ tận cam lai, cô chỉ biết ngoan ngoãn, mệt đến không thở nỗi lại được thức dậy, giống như con rắn, quấn vào anh…
Mưa ngoài trời vẫn tầm tã. Tình cảm bên trong xe vẫn mãnh liệt không dứt.
Khói thuốc lượn lờ. Mùi thuốc lá xen lẫn một hơi tanh nhẹ của máu tạo nên hương vị mê người. Việc đã xong, càng thêm hút hồn.
Cô gái ghé đầu lên vai anh, nặng nề ngủ, mái tóc dài tản ra hỗn độn, xòa lên cả mặt cô, trên cả vai anh, nhưng không đủ che khuất nửa người trên trắng nõn cùng đôi chân dài trần trụi của cô.
Trên da thịt, những vệt đỏ lưu lại, đủ chứng minh tình cảm vừa rồi mãnh liệt như thế nào.
Bàn tay của người đàn ông kẹp điếu thuốc, bàn tay còn lại nhẹ nhàng vén những sợi tóc trên khuôn mặt cô, nhẹ nhàng, giống như sợ rằng, chỉ cần chạm vào thôi cũng khiến cho bảo bối bị thương vậy.
“Ô…” Cô giống như con mèo nhỏ lười biếng, nhẹ nhàng dịch người một chút, từ sâu trong cổ họng nhẹ than một tiếng, “Thật mệt a…”
Khuôn mặt cương nghị của Lục Bắc Kiêu nở một nụ cười yêu chiều, ngón tay thô dài vuốt tóc cô, âu yếm bảo bối của mình.
Cô ngửi thấy mùi thuốc, lại nhớ tới cái mùi bài xích này trong quá khứ, nhưng, giờ phút này lại cảm thấy chán ghét. Tình cảm mãnh liệt, hơi thở ái muội đủ để trái tim đập nhanh thêm. Cô mở mắt liền nhìn thấy anh đang hút thuốc, cũng nhìn thấy vết máu trên người anh.
Anh hơi cúi mắt, khói thuốc lượn lờ hơi phủ lấy khuôn mặt tuấn tú, có chút mơ hồ.
Hình ảnh kiếp trước cùng hiện giờ của anh như đan xen trước mắt cô, lúc thành trưởng thành trầm ổn, lúc thì tuấn tú ngây ngô.
Cho dù là hình ảnh nào thì cũng mê người như vậy, không hề khiến cô sợ hãi giống như kiếp trước.
“Tỉnh rồi?”
“Uhm… Mấy giờ rồi? Hết mưa rồi…” Cô muốn ngồi dậy nhưng mà cả người đau nhức.
Đây là kết cục của hoan ái quá mức a!
“Ba giờ.” Giọng nói khàn khàn từ tính động lòng người.
Cô mới ngủ được hơn nửa tiếng. Lần cuối cùng bị anh làm tới là hai giờ.
Nhưng mà, so với kiếp trước, thế này đúng là còn nhẹ.
Anh đỡ cô dậy, Diệp Kiều nhặt quần áo bị ném ra xung quanh, mặc vào, đến cài nút áo cũng không được nên anh cài giúp.
Người đàn ông ngậm thuốc lá trong miệng, vén những sợi tóc sau lưng cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, giúp cô buộc lên.
“Uhm… Giống như em tưởng tượng!” Đối với hành vi chăm sóc của anh, cô giống như ban cho lời khen.
Ngón chân lại nghịch ngợm gẩy gẩy cái quần ren đen đang bị vứt ra một góc ghế.
Đúng là yêu tinh mà.
Anh hút một hơi thuốc, nghiến răng giúp cô mặc vào.
“Còn đau không?”
“Cũng được!” Cô cười ngọt ngào, giật lấy điếu thuốc trên tay anh. “Em vẫn luôn tò mò, thuốc này có vị như thế nào. Anh Kiêu, em thử chút.”
Cô ngậm điếu thuốc trong miệng, hít một hơi. Động tác này, rất giống, giống em gái chơi bời.
Cũng lại gợi cảm mê người.
“Nhóc con, không nên học… không được hút.” Anh trầm giọng nói, nhưng cô lại nhích tới góc xe, còn hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài. Không khí sau mưa thật mát mẻ.
“Anh Kiêu, anh Kiêu, mau nhìn xem, có cầu vồng!”
Sau cơn mưa, mặt trời lại ló rạng, phía trên sơn cốc xuất hiện cầu vồng.
Diệp Kiều kích động kêu lên.