Diệp Kiều vui vẻ giống như đứa trẻ, vội vàng mặc quần vào, để chân trần mở cửa xe định bước xuống thì bị anh ôm lấy, xuống xe, đứng trên sườn núi.
Cho dù vừa rồi có vận động kịch liệt nhưng sức lực của anh vẫn dư thừa, cho dù ôm cô thì cũng giống như đi người không, không để cho hai chân cô chạm đất, làm bẩn đôi chân ngọc trắng trẻo.
Sau cơn mưa, cây cối trở nên xanh tươi, trên mặt hồ, sương phủ mờ, giống như tiên cảnh.
Một cơn gió thổi qua, hong khô mồ hôi trên người, sảng khoái mà kích thích.
Trên ngọn núi, cô nói, màu của cầu vồng là màu đẹp nhất, rực rỡ nhất.
Được anh ôm, cùng nhau ngắm cầu vồng, cảm giác này thật tuyệt diệu.
“Anh Kiêu, sao anh không nhìn cầu vồng? Thật đẹp, thật lãng mạn a.” Diệp Kiều quay đầu lại mới phát hiện ra Lục Bắc Kiêu không hề ngắm cầu vồng, chỉ nhìn cô.
“Cầu vồng nào đẹp bằng em!” Anh nhìn cái lúm đồng tiền trên má cô, nghiêm túc nói. So với cô, cảnh sắc xung quanh dù có đẹp đến mấy cũng không bằng. Trong mắt anh, chỉ có cô.
“Người đàn ông của em thật biết nói lời ngon tiếng ngọt!” Diệp Kiều đỏ mặt nói.
“Anh nói lời thật lòng!” Lục Bắc Kiêu nghiêm túc nói.
“Lại muốn em cảm động muốn khóc a! Miệng vết thương của anh lại chảy máu rồi, nhất định là vừa rồi động vào, mau thả em xuống!” Nhìn miếng gạc trên tay anh, cô vội nói.
“Chảy chút máu này thì ảnh hưởng gì, để anh làm đến tối, máu chảy hết cũng tình nguyện!” Ánh mắt nóng rực của Lục Bắc Kiêu khóa chặt trên người cô. Nhìn tiểu yêu tinh trong lòng, Lục Bắc Kiêu liền cảm thấy cổ họng khô nóng. Anh cắn răng nói.
“….”
Cô biết ngay mà. Một khi đã nếm qua tư vị này, anh sẽ không dừng được.
“Chờ một năm sau, anh trở về, em cho anh làm từ sáng đến tối… Anh Kiêu, anh nhất định phải bình an… ô…” Cô còn chưa kịp nói xong, anh đã điên cuồng hôn xuống.
Cái lưỡi nóng bỏng cuốn lấy lưỡi cô, mang theo hơi thuốc lá. Cô không chịu yếu thế, cùng anh chơi đùa, đảo chủ thành khách, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống. Cô tách hai chân ra, cuốn lấy eo anh. Chân anh lập tức hoạt động, đè cô lên thân xe, tiếp tục hôn tới, thẳng đến lúc cô không thở nổi, không ngừng xin tha…
Mới bằng lòng bỏ qua.
“Thật là, còn tưởng lại được một lần…” Anh nghiến răng, thì thầm bên tai.
“Cho anh…” Cô cố ý, biết anh luyến tiếc.
“….” Cái con nhóc yêu tinh này.
“Anh thương em, sợ làm cho em sợ, sau lại không được làm!” Anh nghiêm túc nói.
Chả trách, Diệp Thành, Chu Khải trước kia thường nói với anh, “Mùi vị phụ nữ, hưởng qua một lần liền hiểu!”
Diệp Kiều vội trèo lên xe, tìm cái túi nilon màu đen cô đã chuẩn bị trước, nhặt giấy vệ sinh, chai nước khoáng, áo mưa đã sử dụng cho vào trong, lại mở cửa xe để không khí bên ngoài ùa vào, xua tan cái mùi vị hoan ái.
*
Hai người trở lại doanh trại đã là 4 giờ chiều.
“Anh Kiêu, em gọi chú hai, để chú đưa em về, lúc về đến trong thành chắc cũng đã tối.”
Chú hai của cô, Diệp Thắng Khôn chính là đại đội trưởng đội đặc nhiệm. Diệp Kiều nói xong định lấy điện thoại ra thì bị anh ngăn lại.
“Nhóc con, em tưởng rằng anh để em một mình trở về sao? Chờ đây, anh đi tìm Lão Thái xin nghỉ, cùng em trở về!” Cô nhóc chủ động tới tìm anh, lại còn ở trên xe cho anh, anh sao có thể để cô tự mình về chứ.
Nếu như vậy, anh đúng là không phải đàn ông mà.