Ngày hôm nay với hai người mà nói đều là một ngày có ý nghĩa.
Là một ngày mà quan hệ giữa hai người có một bước tiến lớn.
Là đàn ông, là bạn trai của cô, Lục Bắc Kiêu chỉ mong muốn có chút thể hiện tốt nhất, để không có chút nuối tiếc nào.
Lời anh nói khiến cô cảm động, “Anh Kiêu, tâm ý của anh em hiểu, nhưng mà, thật sự không cần thiết đâu, em không phải là một cô bé không hiểu chuyện!”
“Sao lại không cần thiết?! Anh không phải là loại người tùy tiện! Anh coi trọng em, yêu thương em, có hiểu không? Ngoan ngoãn ở đây chờ anh, anh sẽ mau chóng quay lại!” Ánh mắt kiên định của anh nhìn cô. Nói dứt lời thì quay người chạy nhanh vào trong doanh trại.
Nhìn theo bóng anh, nước mắt cô lại suýt chảy xuống.
Lục Bắc Kiêu, hoàn mỹ tuyệt đối.
“Tiểu Kiều, Tiểu Lục đối với cô thật tốt. Bọn người nhà quê chúng tôi tuy nghèo nhưng thật lòng!” Đại Ngốc từ bên cạnh sân bóng rổ chạy tới tước mặt Diệp Kiều, nghiêm túc nói.
Diệp Kiều vốn đang cảm động tới suýt rơi lệ, nghe Đại Ngốc nói thì phì cười.
Đúng là Đại Ngốc, quá ngốc.
Anh ta thật sự không biết, anh Kiêu nhà cô vốn là Thái tử gia của quân khu này sao?!
Lúc này, Diệp Thành cũng chạy tới, “Kiều Kiều, thằng ngốc này còn nói với A Kiêu, em với A Kiêu không môn đăng hậu đối, em sẽ bỏ A Kiêu. Ha ha… cuối cùng bị A Kiêu ném thẳng vào một góc!”
Không môn đăng hậu đối…
Cửa nhà ông nội họ có dán đôi câu đối này sao?
“Chính là như thế!” Đại Ngốc nghiêm túc.
Diệp Kiều thu lại ý cười, nghiêm mặt nhìn Đại Ngốc. “Anh Đại Ngốc, kỳ thực em cũng ở nông thôn tới, nghe giọng anh, hình như cũng là người Tô Bắc, đúng không? Thật phù hợp, em cũng ở khu đó. Tuy rằng em là em gái của Diệp đại thiếu, nhưng lại là con tư sinh, không có địa vị gì. Anh yên tâm, em sẽ thực lòng yêu anh Kiêu!”
Đại Ngốc a lên một tiếng, dáng vẻ vừa kinh ngạc vừa đau lòng cho Diệp Kiều.
“Em gái, em cố ý nói móc anh có phải không? Đồ keo kiệt!” Diệp Thành dáng vẻ ghét bỏ nhìn cô, nhưng trong lòng thì thì càng lúc càng có hảo cảm với em gái.
“Ai nói với anh! Em đang nói chuyện với anh Đại Ngốc, liên quan gì tới anh?!” Diệp Kiều trừng mắt nhìn Diệp Thành, dẩu miệng nói. Diệp Thành, kiếp trước, cũng không phải là đối phó cô, hiện giờ đối với cô càng lúc càng yêu thương, rõ ràng thái độ của bản thân anh ta đã có thay đổi.
Cũng đáng trách, kiếp trước của cô cũng rối tung rối mù.
“Được được được, hai người tiếp tục nói chuyện đi.” Diệp Thành sợ Diệp Kiều tức giận vội vàng nói, rồi nhanh chóng rời đi.
Đậu má. Cái cô em gái này của anh ta càng lúc càng xinh đẹp, mặc áo rằn ri thì chắc chắn vừa đẹp vừa soái.
“Tiểu Kiều, sang năm em phải thi đại học sao? Thật tốt. Có thể đậu đại học thật tốt. Không giống tôi, không có tiền đi học. Tiểu Lục cũng vậy. Nhà anh ta so với nhà tôi càng nghèo hơn, anh ta vào đại đội đặc chủng này là bởi vì đồ ăn ở đây ngon!” Đại Ngốc nói tiếp.
Diệp Kiều cười lớn trong lòng, nhưng bên ngoài thì cố nhịn.
“Anh Kiêu nói với anh như vậy sao? Nhưng mà, anh yên tâm, em sẽ nỗ lực thi đậu đại học, sau đó em sẽ chịu khó buôn bán để chăm sóc gia đình, trong tương lai, anh Kiêu tiếp tục ở trong quân ngũ, anh không cần phải lo lắng cho chúng em, em sẽ không bỏ rơi anh ấy!” Diệp Kiều nghiêm trang nói hươu nói vượn với Đại Ngốc.
Đại Ngốc thì thật thà gật đầu. “Tiểu Kiều, em có giấy bút ở đó không?”
“Có a.”
Cô lấy giấy bút từ trong balo ra.
“Tiểu Kiều, tôi vẽ cho em một tấm bùa phù hộ, cầu cho em được thần thi cử phù hộ cho sang năm thi đậu đại học. Tôi nói em nghe, bùa của tôi rất linh, em đừng có không tin.” Đại Ngốc cầm giấy bút ngồi xuống đất, nghiêm túc vẽ.
Thật xin đi.
Đây là quân nhân sao? Sao lại còn mê tín tới vậy.
Diệp Kiều quay người đi để che nụ cười. Vừa quay lại, cô nhìn thấy cách đó không xa có một người quân nhân mặc quân phục nghiêm chỉnh soái khí đang đi tới, đến lúc nhìn rõ mặt thì trong lòng cô thật sự kinh ngạc.