Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 127 - Chương 127:

Chương 127:

Người đàn ông dáng người đĩnh bạt, bộ trang phục lục quân bó sát vào dáng người của anh, dưới ánh tà dương chói lòa, vô cùng bắt mắt. Điều kiến người ta càng thêm kinh diễm là khuôn mặt uy nghiêm dưới cánh mũ, góc cạnh, cương nghị, anh tuấn, đôi mắt đen sáng lấp lánh, sống mũi thẳng, đôi môi cong lên…

Áo sơ mi màu nhạt, cổ áo dựng vừa vặn che lấp hầu kết, cà vạt bám chặt cổ áo… tạo nên vẻ dụ hoặc trí mạng.

Dưới ánh tà dương, nhìn Lục Bắc Kiêu trong bộ quân trang khí thế bức người đang từ từ bước tới, trái tim Diệp Kiều đập thình thịch kinh hoàng. Rõ ràng, khi còn ở trên xe, anh cuồng dã không khác gì thú dữ, nhưng lúc này, lại không khác gì một nam thần cấm dục.

Khiến cô muốn nhào tới, câu dẫn anh.

“Cười cái gì vậy?” Anh đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, khóe môi cong lên cười hỏi, hơi thở nam tính của người đàn ông bao phủ lấy cô.

Diệp Kiều nuốt nước miếng, lúc này mới như lấy lại được hơi thở. “Anh Kiêu, anh cố ý hại em đúng không?”

“Hử?” Anh nhìn cô vẻ khó hiểu.

“Hại em càng thích anh!” Diệp Kiều nghiến răng nói.

Thật là muốn lấy mạng cô mà, quân phục dụ hoặc.

Mặc thế này trong lúc kết hôn có được không?

Lục Bắc Kiêu cong môi cười, một nụ cười mê hoặc xấu xa.

Bộ quân phục này thật sự là muốn lấy mạng người a. Cô không phải là một hoa si, cũng chưa phải nhìn thấy người mặc quân phục, trong đại viện chỉ cần đưa mắt là có thể nhìn thấy được. Kiếp trước cô sống tới tuổi 38 nhưng mà, trong mắt cô, người có thể mang tới vẻ soái khí bức người cho bộ quân phục, dụ hoặc đến mức khiến cô nảy tư tưởng xấu xa thì chỉ có mình anh.

“Tiểu Kiều, tôi vẽ xong rồi!” Đại Ngốc vẫn chăm chú vẽ bùa, không để ý Lục Bắc Kiêu đã tới, ngẩng đầu cao giọng nói. Nhưng vừa nhìn thấy Lục Bắc Kiêu thì sợ sệt đến mức muốn chạy trốn.

“Đại Ngốc vẽ cái gì vậy?” Lục Bắc Kiêu nhướng mày, sắc mặt có chút đen.

Đại Ngốc vội vàng nhìn về phía Diệp Kiều lắc như trống bỏi, đừng nói, đừng nói a. Cô nói anh sẽ bị đánh.

Nhưng Diệp Kiều nào có hiểu được điều này liền tủm tỉm cười nói, “Anh Kiêu, anh Đại Ngốc vẽ bùa giúp em, phù hộ em thi dại học…”

Diệp Kiều còn chưa nói xong đã thấy Lục Bắc Kiêu phi tới bên cạnh Đại Ngốc mà Đại Ngốc đang ngồi dưới đất nhảy vọt lên, nhanh chân chạy trốn. Nhưng mà động tác của Đại Ngốc nào có nhanh bằng Lục Bắc Kiêu. “Trần Nhị Đản, cậu là thiếu đánh có phải không?”

Đại Ngốc hai tay ôm đầu, thấy vậy Diệp Kiều vội chạy tới.

Diệp Kiều cầm lấy tấm bùa trong tay Đại Ngốc xem. Không thể không nói, vẽ rất giống, ở chính giữa còn viết bốn chữ: “Phùng khảo tất quá*!”

“Kiều Kiều, xé nó đi. Đừng có tin chuyện ma quỷ này, thằng nhóc này lâu rồi không được giáo huấn mà. Nếu bị chính ủy Tiêu bắt được, chắc chắn bị nhốt 10 ngày!” Lục Bắc Kiêu nói xong thì hung hăng đẩy Đại Ngốc ra.

Diệp Kiều cười cười, cầm tấm bùa lên nói, “Anh Kiêu, em tin một chút cũng không sao. Cảm ơn anh Đại Ngốc. Nhưng mà sau này anh đừng ở vẽ những thứ này trong quân doanh, coi chừng bị bắt được thì thê thảm đó!”

“Tiều Kiều, linh lắm đó.” Đại Ngốc vẫn cố nói. Lục Bắc Kiêu bước tới, đưa tay lên, Đại Ngốc sợ quá vội co giò chạy.

“Ha ha, anh Kiêu, anh Đại Ngốc cũng thật ngốc!” Diệp Kiều vui vẻ nói.

“Thằng nhóc này đúng là không có mắt. Đi thôi. Trở về đại viện!” Dứt lời, anh giúp cô nhặt balo lên mặt đất lên.

Chiều tà, trong quân doanh vẫn còn có những binh lính đang tập luyện. Hai người song song đi ra cổng, vừa đi vừa nói chuyện, ra tới cổng thì cùng nhau leo lên xe.

“Mặc quân trang thật sự nóng!” Vì để cô vui anh mới mặc.

Khi nói chuyện, anh đã đưa một tay lên nới lỏng cà vạt. Diệp Kiều nhìn thấy động tác câu người này của anh, trái tim bỗng đập loạn…

Lại nhìn thấy ngón tay của anh linh hoạt cởi hai hai nút áo, lộ ra cái hầu kết gợi cảm cùng làn da màu đồng…

Trong lúc lơ đãng, anh nhìn thấy cô nhóc chăm chú nhìn mình.

“Nhìn cái gì vậy? Nước miếng chảy hết ra rồi!”

Bình Luận (0)
Comment