Lúc này anh cũng nhìn ra, dáng vẻ của cô nhóc kia là muốn “ăn” anh.
“Anh Kiêu… anh lại đây!” Diệp Kiều liếm liếm môi lẩm bẩm nói.
Anh cũng vô cùng phối hợp nghiêng người qua. “Làm gì a?” Khi anh nói, hơi thở nóng bỏng chạm tới môi cô.
“Muốn hôn anh một cái.” Diệp Kiều thèm muốn nói, dứt lời thì hôn lên đôi môi đang ở trước mặt, cái lưỡi nhanh nhẹn tiếng vàng cướp đoạt hương vị của anh, một lát mới buông anh ra.
“Anh Kiêu, anh muốn mê hoặc em sao…” Nhìn vào cổ áo hơi hé mở, cà vạt nới lỏng, cô không chút ngượng ngập nói.
“Đúng. Mê hoặc để trong mắt em chỉ có anh thôi!” Nói rồi thì giữ lấy gáy cô, hôn nhẹ một cái, sau đó giúp cô ngồi xuống ghế, cài dây an toàn. “Chỗ đó, còn đau không?” Lời nói ôn nhu nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
Câu này vừa nói ra, những hình ảnh không phù hợp với trẻ em lại hiện ra trước mặt. Mặt cô đỏ ửng, “Cũng… cũng tốt…”
“Chịu khó ngủ một giấc đi. Không nói chuyện nữa.” Anh nghiêm túc nói, dáng vẻ đúng hệ cấm dục. Dứt lời, anh về lại ghế lái, cài dây an toàn, chuyên tâm lái xe.
Diệp Kiều nghiêng đầu nhìn anh, ánh hoàng hôn phủ lên mặt anh một lớp sáng ấm áp, cô nhìn anh, cảm thấy an tâm mà ngủ.
*
Về đến trong thành, trời còn chưa có tối, anh liền đưa cô tới studio chụp ảnh chung.
Ảnh chụp phải mấy ngày nữa mới lấy được, hai người để lại địa chỉ để họ gửi ảnh tới. Diệp Kiều cảm thấy những năm này còn chưa có phòng chụp hình lấy ngay. Sau này khi có phòng chụp hình lấy ngay, cô nhất định sẽ dẫn anh tới chụp.
Vào tới cửa khu đại viện trang nghiêm, người lính gác cầm súng nhìn thấy một chiếc xe lạ đi tới thì ra bước ra, cửa sổ xe mở xuống, nhìn thấy người ghế lái thì lập tức cúi chào cho đi qua.
“Trời ạ, xe ai kia. Thật kiêu ngạo a!” Lúc đi ngang qua sân bóng rổ, Lục Bắc Trì nhìn thấy chiếc xe việt dã chạy tới.
“Chạy về phía nhà thủ trưởng. Ai vậy?”
Mấy người đáng đánh bóng cũng đều nhìn theo chiếc xe.
“Anh Kiêu, mau dừng lại, cho em xuống, để cho ông thấy được thì không tốt.” Diệp Kiều cảm thấy sốt ruột, mở dây an toàn định bước xuống xe.
“Sợ cái gì. Anh còn muốn nói chuyện với Lão Tham mưu trưởng.”
“Anh Kiêu. Lúc trước chúng ta đã nói xong về chuyện này, tạm thời không có công khai.” Diệp Kiều hoảng hốt túm lấy cổ tay anh.
Lục Bắc Kiêu trầm mặc dừng xe trước cửa nhà, ông cụ đang ở trong viện tưới tắm cây cối, nhìn thấy xe của hai người đi tới.
Sợ ông lão nghi ngờ, Diệp Kiều lập tức mở cửa xe đi xuống.
Nhóc con!
Lục Bắc Kiêu cũng xuống xe, cùng cô một trước một sau đi vào sân.
“Ông, con đã về. Hôm nay con được đi nhờ xe anh Kiều về. Hôm nay là sinh nhật anh ấy, lãnh đạo đồng ý cho anh ấy nghỉ nên anh ấy đến đại viện thăm ông nội.” Diệp Kiều vừa mới vào sân đã luyến thoắng cười nói với ông lão.
Lục Bắc Kiêu một thân quân trang, nhìn ông lão đứng cạnh vườn dưa, nghiêm túc trang trọng làm một cái kính lễ, cao giọng nói: “Chào lão thủ trưởng!”
“A, là A Kiêu a! Mặc quân trang nhìn không nhận ra!” Thật là hậu sinh khả úy a. Chiến tích của Lục Bắc Kiêu như thế nào không phải ông không biết, so với thằng cháu đích tôn kia của ông còn ưu tú hơn nhiều.
“Lão thủ trưởng quá khen, cháu hiện giờ vẫn là con khỉ con, chỉ là không có thời gian đi trộm bàn đào của ngài thôi!” Anh từ trước tới giờ vẫn cho mình vẻ quen thuộc, ở trong đại viện, cho dù có ông lão hay không vẫn có thể hòa mình.
Nhìn hai người nói chuyện, Diệp Kiều vội vàng nói mình đi lên lầu.
“Kiều Kiều. Lát nữa sang nhà anh chơi a. Đều là anh chị em trong đại viện, đừng khách khí với anh!” Lục Bắc Kiêu cao giọng nói, nghe qua thì giống như lời mời xã giao nhưng kỳ thực muốn cô đi qua đó.
“Vâng.” Diệp Kiều cũng khách khí đáp một câu rồi vội vàng đi lên lầu. Cô muốn tắm rửa.