Lúc tắm rửa, Diệp Kiều mới phát hiện bên trong đùi vì được anh yêu thương mà đỏ bừng, có chỗ còn hơi xước, vùng ngực cũng vậy, những vết hôn chất trồng, thật sự điên cuồng. Nhưng mà, so với kiếp trước thì anh hôm nay đúng là ôn nhu hơn nhiều. Chắc là do lần đầu tiên.
Thay quần áo xong, cô mới nhớ ra bật lại điện thoại di động. Lúc trước sợ bị quấy rầy nên vẫn luôn tắt máy.
“Lục Tiểu Cổn, con không nhìn lén đấy chứ?” Hiện giờ hỏi vấn đề này có muộn quá không? Nhưng mà, Lục Tiểu Cổn còn nhỏ nhưng lanh, không cảm thấy thú vị.
“Nhàm chán!” Lục Tiểu Cổn.
“Tiểu Cổn, Tiểu Cổn, con ở đó a. Con mau nói cho mẹ biết, ba con lần này đi Nam Mỹ có gặp vấn đề gì không, có nguy hiểm đến tính mạng không?” Đây là chuyện cô quan tâm nhất, sợ bị kịch kiếp trước lại diễn ra.
“Ba sẽ bình an trở về.” Lục Tiểu Cổn khẳng định. Nhưng mà ba sẽ chịu nhiều khổ sở, cậu không nhẫn tâm nói với mẹ.
Diệp Kiều thở phào nhẹ nhõm, giống như được uống thuốc an thần vậy.
*
Ở nhà bên cạnh, Lão thủ trưởng Lục cùng vợ nhìn thấy cháu trai lớn trở về, hơn nữa lại mặc quân phục, rất ra dáng thì vô cùng vui mừng.
Bà lão vội vàng đi làm cho cháu trai một bát mì trường thọ. Lục Bắc Kiêu lại nói muốn ăn canh gà, hai mắt thì nhìn chằm chằm vào cái lồng gà ở dưới cái cây phía Tây Nam. “Trì tử, mau bắt gà đi. Bắt gà đen.”
Vừa nghe lệnh, Lục Bắc Trì vốn sùng bái anh lập tức chấp hành mệnh lệnh.
“Kiêu Kiêu, có phải con ở trong quân đội ăn uống không ngon miệng không? Lúc trước con cũng không thích uống canh nha!” Bà lão đau lòng hỏi.
“Bà, trong doanh trại đồ ăn đều là thịt, không có canh uống!” Lục Bắc Kiêu cười nói.
“Cũng đúng cũng đúng. Ăn thịt để tăng cường khí lực, nào có canh thang bổ dưỡng chứ!” Bà lão vội nói. “Tiểu Trương, mau nấu nước sôi. Lấy nồi áp suất ra hầm đi, cái nồi đó hầm gà rất nhanh!”
Ông Lục đang đứng tưới hoa gần đó, nghe cháu trai nói vậy thì nhướng mày nhưng không nói gì, trong lòng hiểu rõ.
Chỉ có bà lão ngốc mới tin cái chuyện quỷ quái này.
Lục Bắc Trì bắt con gà đen nuôi đã lâu, nhưng người giúp việc Tiểu Trương không dám giết. Lục Bắc Kiêu lại tự mình làm, nhổ một nhúm lông cổ gà, một tay cầm dao, lia một đường liền cắt đứt huyết quản, máu chảy ra, vô cùng dứt khoát lưu loát.
Gà à, vì vợ ta, thật xin lỗi ngươi. Nhưng mà, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh a.
Bên này, mọi người đều ngửi thấy mùi canh gà thơm nức, nhưng ở nhà bên kia, cô nhóc chưa có động tĩnh gì.
Từ trước tới giờ, cô cũng không thân thiết với bên này, nhất định là ngại chủ động sang chơi.
Chỉ một lát sau, Lục đại thiếu cầm hai quyển sách cũ đi tới căn nhà bên cạnh.
Diệp Kiều đang cùng ông ở trong sân ăn dưa hấu với Diệp Thành, thấy Lục Bắc Kiêu đi tới, lúc này đã cởi bỏ quân trang, tháo cà vạt, chỉ còn mặc áo sơ mi quân phục cùng quần dài.
Diệp Kiều lập tức lễ phép đứng dậy đón.
“Kiều Kiều! Đây là tài liệu ôn tập cấp ba mà em nói, anh mang qua cho em xem, em xem còn thiếu cái gì không? Anh còn một đống.”
Sao cái này còn không hiểu được chứ. “Anh Bắc Kiêu, em còn thiếu quyển Hướng dẫn giải đề toán học cấp 3, không biết anh có không?”
“Anh dẫn em tới tìm!” Anh thẳng thắng, quang minh lỗi lạc nói.
“Ông, con đi với anh Bắc Kiêu mượn tài liệu ôn tập.” Diệp Kiều nhìn ông nội nói. Ông lão Tham mưu trưởng đương nhiên rất vui, vội vàng đồng ý.
Con nhóc này từ trước tới giờ ở trong đại viện không có một người bạn tốt, đương nhiên ông hy vọng cô sẽ có nhiều bạn bè.
Ra khỏi sân, Lục Bắc Kiêu liền nắm tay cô, hôn trộm lên má cô một cái. “Nhóc con, thật sự linh hoạt nha.”
Cô mới tắm xong, tóc vẫn để xõa, trên người mặc một bộ quần áo mới, toát ra làn hương thiếu nữ nhàn nhạt.
Vào tới cửa nhà, Diệp Kiều vội vàng rút tay ra khỏi tay anh. Lục gia đã bày mâm cơm.
“Kiều Kiều tới đó à, mau, vừa lúc, ăn cơm với bà!” Bà Lục nhiệt tình chào mời cô.
“Bà, không cần đâu ạ, con tới mượn anh Bắc Kiêu chút tài liệu ôn tập. Nhà con cũng chuẩn bị cơm rồi.” Diệp Kiều vội vàng nói.
“Diệp Kiều Kiều, với thành tích của cô, còn ôn tập làm gì?” Lục Bắc Trì từ trên lầu đi xuống nghe được lời cô nói thì lên giọng trêu chọc.
Sau đó, Lục Bắc Trì lại phát hiện, Lục Bắc Kiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn mình.