Trời ạ. Cậu nói sai cái gì sao?
Ánh mắt anh Kiêu sao lạnh đến vậy? Lạnh đến mức bàn chân cậu phát run.
Lục Bắc Trì sợ hãi, cậu không dám bước tiếp xuống lầu. Giống hệt như hòa thượng quá cao, sờ không tới đầu (không hiểu rõ tình huống), hơn nữa, hôm nay lão đại cùng với Diệp Kiều Kiều về cùng nhau, điều này cũng kỳ quái a.
“Lục Bắc Trì. Diệp Kiều Kiều ít nhất còn có nỗ lực, còn cháu thì sao? Suốt ngày lêu lổng. Cả kỳ nghỉ hè cháu không mở nổi một quyển sách!” Bà lão nhìn thấy thằng cháu nội đang bước xuống thì nói vẻ xem thường. “Nghe nói, hôm qua chơi bóng cháu còn thua Kiều Kiều, có đúng không?”
Anh trai thân yêu, bà nội thân yêu a!
Diệp Kiều lén cười.
Lục Bắc Trì thì cả mặt đen ngòm. Đây là bà nội ruột thịt của cậu sao?
“Bắc Trì chơi bóng thua Kiều Kiều?” Lục Bắc Kiêu nhướng mày. Con nhóc này rốt cuộc có những gì mà anh còn chưa biết?
“Bà, anh Kiêu, kỳ thực là thi ném rổ a. Là Lục Bắc Trì mắc sai lầm nên em mới thắng được.” Diệp Kiều ngọt ngào nói.
Con nhóc này, ở nhà cậu liền giả vờ, cái vẻ kiêu ngạo hôm qua đâu rồi?
Lục Bắc Trì trừng mắt nhìn Diệp Kiều, nhưng mà mới được nửa chừng thì nhận thấy ánh mắt giết người từ anh trai.
“Trì tử, em rốt cuộc làm sao? Ném rổ có thể thua Kiều Kiều? Theo anh thấy, sau này ở đại viện này, sẽ không còn ai phục em!” Lục Bắc Kiêu châm chọc Lục Bắc Trì. Cái gì mà tình như thủ túc chứ, vợ là tâm can đó.
Bị anh trai thể hiện thái độ coi thường, Lục Bắc Trì càng thêm đen mặt, bữa cơm này không còn mặt mũi nào ăn nữa.
Lão thủ trưởng đã lấy chai rượu Mao Đài ra tới nói, “Mau ngồi xuống đi!” Làm người đứng đầu gia đình, lệnh của ông mọi người đều phải nghe theo.
“Kiều Kiều, lại đây ngồi, ăn xong bữa cơm rồi lấy sách cũng không muộn!” Lục Bắc Kiêu kéo ghế cho Diệp Kiều, nhẹ giọng nói, “Trì tử, mau đi nói với Lão Tham mưu trưởng là Kiều Kiều ăn cơm ở nhà ta.”
Cái…. con mẹ… gì.
Lục Bắc Trì vừa kéo ghế định ngồi, trong lòng dù đã chịu ngàn vạn tổn thương, cũng chỉ có thể đi sang nhà bên cạnh.
“Ông, bà, vậy con không khách khí nữa a!” Diệp Kiều ngọt ngào nói.
“Đều là con cháu trong đại viện này, còn khách khí gì chứ! Kiều Kiều, con nhìn xem, nhiều đồ ăn như thế này, không ít thứ là con đưa tới. Sau này cứ thường xuyên sang chơi. Không phải con với Trì tử là bạn học sao?” Bà lão tươi cười, vẻ mặt hòa ái.
“Vâng.” Diệp Kiều gật đầu.
Cô nhóc này, lúc anh không có nhà còn biết tới tặng quà ông bà nội, thật là hiểu chuyện.
Mọi người đều ngồi xuống, lão Thủ trưởng rót cho Lục Bắc Kiêu chén rượu thì bị bà Lục ngăn lại. “Uống rượu làm gì, tổn hại cơ thể. Kiêu Kiêu không phải muốn uống canh gà sao?”
Nói rồi, bà Lục gọi Tiểu Trương bưng canh gà lên.
“Bà lão ngốc!” Lão Thủ trưởng Lục chỉ đành nói thầm một câu.
Tiểu Trương múc cho Lục Bắc Kiêu một chén canh gà đầy, anh liền đặt tới trước mặt Diệp Kiều. “Kiều Kiều, cho em chén này, uống nhiều chút…” Ba chữ cuối, anh mấp máy môi.
Nha đầu nhà anh hôm nay trải qua lần đầu, hao tổn sức lực, phải bồi bổ.
Diệp Kiều lập tức hiểu rõ, canh gà này là hầm cho mình, lại là canh gà ác.
“Cảm ơn anh Bắc Kiêu.” Cô đỏ mặt nói.
Cái tên phúc hắc này. Nói với bà nội là muốn uống canh gà, thực ra là muốn nấu cho cô uống.
Uống một ngụm canh gà thơm ngào ngạt, thật là ấm áp, ấm đến tận tâm can.
“Kiều Kiều, ăn thịt gà không?” Lục Bắc Kiêu nói chuyện phiếm với cô, gắp thức ăn cho cô, đối với chuyện không biết cô thích hay không thích ăn gì thì có chút hổ thẹn.
“Thích a, đặc biệt thích ăn mề gà.” Diệp Kiều cười nói.
Lục Bắc Kiêu lập tức tìm mề gà cho cô, nào ngờ, Lục Bắc Trì vừa gắp được. Miếng mề gà Lục Bắc Trì chưa kịp đặt vào bát đã bị anh trai lấy mất.
“Anh, em cũng thích ăn mề gà.” Lục Bắc Trì vẻ mặt ấm ức.
Ánh mắt Lục Bắc Kiêu nhìn cậu nói rõ, Em thì tính làm gì.
Anh đặt miếng mề gà vào trong bát Diệp Kiều.