Phụt!
Anh Kiêu nhà cô đúng là ngay cả em trai cũng ngược đãi được!
“Cảm ơn anh Bắc Kiêu!”. Cô cười ngọt ngào, ăn mề gà toàn nạc rất ngon!
“Không có gì!”. Lục Bắc Kiêu nói.
Lục Bắc Trì vẫn nhìn chằm chằm, đó chính là thứ cậu thích nhất! Trên cả người con gà, cái thứ duy nhất cậu thích ăn, đã bị anh cả cướp lấy cho Diệp Kiều Kiều ăn rồi! Cậu ghét Diệp Kiều Kiều nhất!
Bữa cơm này không thể nào nuốt trôi được!
Diệp Kiều uống hai chén canh gà, còn Lục Bắc Kiêu la hét đòi uống canh gà chỉ uống nửa chén nhỏ tượng trưng thôi.
Sau khi ăn cơm xong, hai người lấy lý do “tìm tài liệu ôn tập” rồi quang minh chính đại lên lầu.
Lục Bắc Trì rất không thức thời mà đi lên lầu theo, cậu đang định bước theo vào phòng của anh cả thì Lục Bắc Kiêu đã khép cửa phòng lại, đứng ở cửa, nhìn cậu chằm chằm: “Ra ngoài chơi đi!”.
Dứt lời, “rầm” một tiếng, cửa phòng nặng nề đóng sầm lại.
“…”. Lục Bắc Trì.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
…
Phòng của anh, kiếp trước cô đã tới rồi, giống như trong trí nhớ của cô, tràn đầy nam tính, trong ngăn kéo cạnh cửa sổ đặt đủ loại súng ống mô hình do anh sưu tầm được, trên tường còn dán poster của ngôi sao bóng rổ Michael Jordan.
Cô đứng cạnh tủ nhìn, đột nhiên bị anh ôm từ đằng sau, anh vùi vào sườn cổ cô, vừa hôn vừa mút.
“Ừm…anh Kiêu, đừng, đang ở nhà mà…nhàu nát áo sơ mi rồi!”
Hơi thở nóng bỏng bao bọc lấy cô, đôi bàn tay to mạnh mẽ ma sát, hơi thở của cô trở nên nặng nề, hai gò má đỏ bừng.
“Ở nhà kích thích hơn!”. Anh phun ra nuốt vào thùy tai mẫn cảm mượt mà của cô, tà mị nói.
Một quân nhân quang minh lỗi lạc ở bên ngoài, giờ đây, đóng cửa lại chính là cầm thú!
Diệp Kiều khó khăn lắm mới quay người san, dựa lưng trên cửa kính của tủ gỗ lim, áo sơ mi trên người đã hơi nhăn nhúm, nơi ngực áo đã bung ra một nút, mơ hồ có thể thấy da thịt trắng trẻo mềm mại bên trong, hai người dính sát nhau, hơi thở nóng hổi quấn quýt vào nhau.
“Ngẩng đầu lên, cho anh nhìn một chút!”. Anh nói thô bạo, ngón tay giữ cằm cô, nâng khuôn mặt ửng hồng của cô lên.
Nhóc con tóc đen áo trắng, bên dưới mặc váy dài, tao nhã, giản dị, giống như một đóa hoa dành dành thuần khiết, không quyến rũ như lúc trên xe buổi chiều.
Cô trong bộ đồ lót ren màu đen đó, thật sự quyến rũ như thuốc phiện.
Bất kể là thanh thuần hay là quyến rũ, cô đều khiến anh mê đắm.
Áo sơ mi quân đội không che giấu được cơ bắp cường tráng của anh, cơ ngực khiến áo sơ mi siết chặt, chỉ cần không cà vạt và áo khoác là không còn tiết chế cái cảm giác gợi cảm và hoang dại.
“Anh Kiêu, người ta lên tìm tài liệu! Mau tìm giúp em hai quyển để làm màu đi!”. Cô thật sự sợ nếu tiếp tục thế này thì sẽ làm ra chuyện gì đó quá giới hạn, đây là nhà anh, khác với bên ngoài. Ngộ nhỡ để người lớn biết, ấn tượng của họ đối với người cháu dâu tương lai này sẽ kém đi.
“Nhóc con hèn nhát, cái vẻ yêu mị dụ dỗ người ta ở trên xe đâu rồi?”. Anh cưng chiều nhìn cô, cười trêu.
“…”.
“Không vội, thời gian còn sớm, anh lưu luyến em!”. Anh trầm giọng nói, ôm cô lên, để cô ngồi trên bàn: “Còn mệt không? Có chỗ nào khó chịu không?”
Giọng nói khàn khàn dịu dàng. Anh còn bận tậm đây là lần đầu tiên của cô, vì không có kinh nghiệm gì cả nên lo lắng cho cơ thể của cô.
Diệp Kiều nào có thể chịu nổi cái vẻ dịu dàng quan tâm của anh, cô cảm động nằm sấp trong ngực anh, hai cánh tay ôm lưng anh thật chặt: “Không mệt, hai chén canh gà lót bụng rồi! Lại sức rồi! Anh Kiêu thật tốt!”
Nhóc con vừa mới gội đầu xong, vừa mềm vừa mượt, anh yêu thích không nỡ buông tay.
“Kiêu Kiêu! Bà với ông con đi bộ, trong sân có quả dưa hấu đã cắt rồi, đừng quên ăn đấy!”. Lúc này, dưới lầu vang lên giọng nói của bà cụ.
Ặc…cho nên, cơ hội tới sao?
Lục Bắc Kiêu kéo người trong ngực ra, lập tức cúi đầu hôn cô một cách nóng bỏng…