Cô cảm thấy, anh thật sự sẽ làm cô đến chết, thì mới hài lòng được!
Người đàn ông ngồi bên mép giường, nhìn thấy người đang nằm bò trên chiếc giường lớn, mái tóc dài rối tung xoã ra trên da thịt hầu như vẫn còn nhìn thấy những vết đỏ ửng, hơi thở đã gần như thoi thóp, anh liền cong khoé môi lên, híp mắt lại.
Anh kéo cô lại, ôm vào trong lòng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vén những sợi tóc thấm ướt mồ hôi trên má cô lên, ngắm nhìn gương mặt ửng hồng xinh đẹp của cô, “Làm chết em rồi, tôi sẽ lên thuyền bỏ trốn!”
Anh cố ý ghẹo cô, nở nụ cười thật dịu dàng, rồi sau đó, lại tiếp tục đè cô xuống!
Mạnh mẽ đòi hỏi, mạnh mẽ trừng phạt!
Nào là khóc, rồi gáo, từng tiếng quát mắng cũng người con gái đứt quãng, làm chú chó đứng dưới lầu cũng phải chạy lên, cào vào ván cửa mà sủa không ngừng, còn tưởng bên trong đã xảy ra án mạng gì rồi!
“Đường Thiếu Đình! Tôi cho anh thêm một cơ hội nữa! Dừng lại!”
Anh cũng không thèm đáp lại, chỉ dùng hành động thực tế để nói chuyện.
Cô tức giận đến mức từ gì cũng có thể mắng được, cả giọng cũng khàn đi, cuối cùng, khi thật sự không còn sức lực nữa, cô liền bất động như một thi thể, tuỳ ý để anh lăn lộn.
Cô chắc chắn có thành quỷ cũng không buông tha cho anh!
Mồ hôi chảy dọc theo từng cơ bắp, đường vân trên người anh, anh ngang ngược hưởng thụ những khoái cảm đến mê người trong giấc mộng, vẫn chưa thấy thỏa mãn, trong miệng anh còn phát ra những âm thanh vừa gợi cảm lại thô tục.
Sáu giờ chiều ngày hôm sau, Đường Thiếu Đình gọi cô đến lần thứ ba, vậy mà Ưu Ưu vẫn còn say giấc, không chút phản ứng nào, anh nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt cô liền cong khoé môi lên, “Tên lừa đảo đáng thương!”
Trong giọng nói tức giận đó lại lộ ra đôi chút cưng chiều.
Hoá ra, nàng tiên nhỏ xinh đẹp động lòng người trong giấc mơ làm anh có tình cảm, lại chính là cô!
Nhớ lại trước đây mình từng ghét bỏ cô như vậy, vừa nhìn thấy lại đuổi đi, còn nói rất nhiều lời rất ghét cô, nụ cười trên khoé môi người đàn ông bỗng chốc cứng đờ, trong lòng lại bớt chợt có hơi chút nhút nhát!
Vật nhỏ sẽ không lại tính sổ với anh đó chứ?!
Nhưng cô lừa anh, khi đó anh cũng cho rằng cô thật sự là nhân yêu, như vậy trách anh được sao?
Vừa bước xuống dưới lầu, trên loa đã phát ra âm thanh báo hiệu cuộc gọi video, anh lập tức bước đến mở chiếc màn hình LCD treo tường được kết nối với máy tính lên.
“Lục Chiến Kỳ, con lại chơi điện thoại ở đây rồi, đây là phòng làm việc!” Một giọng nói nghiêm khắc vang lên, chuyển cảnh, một người phụ nữ mặc một bộ vest chỉnh tề đang ngồi trên bàn làm việc xem xét tài liệu, bất ngờ xuất hiện trên màn hình.
Là Dạ Thất đang gọi video trò chuyện cùng với chú Đình của cậu, ống kính của điện thoại lại hướng thẳng vào mẹ của cậu.
Đường Thiếu Đình rót cho mình ly nước, ngồi trước ống kính mà mỉm cười nhìn vào màn hình.
“Tư lệnh Diệp, đã tan ca từ lâu rồi!” Dạ Thất cất tiếng nói, “Chú Đình, chú có tìm được dì Đình cho cháu không?”
Lúc này Diệp Kiều mới phát hiện ra, là Dạ Thất đang gọi video cho Đường Thiếu Đình, cô đưa mắt nhìn qua, tâm trạng dường như cũng không tệ, hoàn toàn không giống như lúc trước buồn bực chào hỏi anh.
Đường Thiếu Đình đắc ý mà cong môi lên, “Em Kiều, chúc mừng em đã có chị dâu Đình, còn Tiểu Thất nữa, cháu có dì Đình rồi!”
“Là ai vậy chú Đình?!”
“Ưu Ưu!”
“Trời đất ơi! Chú Đình, chú cong thật sao?” Trông Dạ Thất vô cùng kinh ngạc mà nói.
Đường Thiếu Đình đắc ý nhìn hai mẹ con trên màn hình kia, “Cong cái đầu cháu đấy! Chú con là trai thẳng! Ưu Ưu cô cũng không phải là nhân yêu!”
Anh vừa dứt lời, ánh mắt liền liếc nhìn thấy người con gái nào đó đang cười trộm, anh lập tức bỏ ly nước xuống, căn chặt răng: “Em Kiều! Em đã biết từ lâu rồi?!”
Giọng điệu của anh vô cùng chắc chắn.
Diệp Kiều lại tỏ vẻ như vô tội, “Em thì biết cái gì chứ?”
“Hừ! Tuyệt giao!” Đường Thiếu Đình hừ lạnh một tiếng mà nói, tức giận đến mức trực tiếp tuyệt giao.
Vậy mà lại có thể giúp vật nhỏ gạt anh lâu như vậy!
Ưm
Cô đã lên thiên đường hay xuống địa ngục rồi vậy?
Đã chết rồi sao vẫn có cảm giác đau?!