Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1257 - Chương 1257:

Chương 1257:

Thỏ trắng đã rơi vào lòng sói xám!

“Vật nhỏ, chạy tiếp nữa đi!” Khoé môi người đàn ông cong lên thành nụ cười xấu xa, trông lưu manh vậy, trong ánh mắt chứa đựng nụ cười vừa vui vẻ lại nguy hiểm.

Anh như bức tường thép mà siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, một tay nâng gương mặt cô lên.

Nhớ đến sự thô bạo của anh trước kia, hai chân Ưu Ưu theo bản năng mà run lên, trái tim cũng đập mạnh, “Bị anh ôm thế này, em, làm sao em chạy được?!”

Anh nở nụ cười lạnh, “Tên lừa đảo, sao em lại nghịch ngợm như vậy chứ? Đấu với tôi sao, em có từng nghĩ đến kết cục chưa?”

“Anh buông em ra! Ngủ với chó, là do anh đáng như vậy, ai bảo anh của trước kia đáng ghét như vậy chứ?!” Ưu Ưu lớn tiếng đáp lại, “Ưm”

Cái miệng nhỏ liên tục lải nhải bị anh mạnh mẽ mà lấp kín, cả người cô bị anh ấn trên tủ quần áo, vừa hôn, bàn tay tà ác kia không chút khách sáo mà làm càn, tư thế này, thật giống với đêm đó!

Ưu Ưu không ngừng phản kháng, nhưng càng giãy dụa, lại càng có thể khơi mào thú tính của anh, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ gợi cảm của cô mặc áo sơ mi của anh, lúc trước khi còn chưa biết cô là con gái, thì đã bị trêu ghẹo đến mức này rồi, hiện tại, làm sao anh có thể dễ dàng buông tha cho cô được?!

“Không cần! Em không cần!” Cô ngã xuống nền đất đầy quần áo, đôi tay che lấy thân dưới, không ngừng kêu la, nhìn về phía anh đứng đằng kia, cởi áo ra, để lộ khuôn ngực cùng cơ bắp gợi cảm.

Vết cào trên người anh đã kết vảy, trông vô cùng ái muội.

Đường Thiếu Đình nhìn thấy vật nhỏ nằm trong đống quần áo hỗn độn, đôi vai ngọc ngà cùng bầu ngực căng sữa lộ ra ngoài, vừa gợi cảm lại vừa đơn thuần như thỏ trắng, trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ, ăn cô!

Nếu như anh vẫn nhịn được, vậy thì anh không phải là đàn ông nữa rồi!

Đúng là tên cầm thú không biết chu đáo là gì!

Ưu Ưu thầm oán giận mấy câu, hai mắt đỏ lên, trông như sắp khóc đến nơi, anh bước đến rồi, đơn giản mà thô bạo tách hai chân cô ra, nhưng sau khi nhìn thấy những vết thương trầy da đã kết vảy bên đùi trong của cô, liền đau lòng mà nhíu mày lại.

“Em không cần bạn trai này nữa! Anh không dịu dàng chút nào! Hu hu” Ưu Ưu nhắm mắt lại, dáng vẻ như không còn sợ hãi, không còn giãy giụa, tuỳ ý để anh xâu xé.

“Tên lừa đảo đáng thương.” Đường Thiếu Đình thấp giọng mà nói, buông chân cô ra, nhìn thấy dáng vẻ xem thường cái chết của cô.

Nếu như anh lại mặc kệ mà muốn cô, vậy thì đúng thật là cầm thú.

Anh đứng lên, đi tìm thùng thuốc trong ngăn tủ, lấy ống thuốc mỡ trong thùng ra, đến khi Ưu Ưu ngồi dậy thì anh đã quay lại.

Vậy mà anh vẫn có thể dừng tay, còn ấm áp mà giúp cô bôi thuốc.

Trề môi một cái, trong lòng ánh lên một tia ấm áp, “Như vậy mới giống bạn trai chứ!”

Đường Thiếu Đình trợn mắt nhìn cô một cái, “Còn dám nghịch ngợm nữa, thì sẽ còn tàn nhẫn hơn thế này!”

Ưu Ưu thở phì phò mà bĩu môi, “Anh mà còn dám đụng vào em, vậy thì đừng trách em trốn đi cho anh không tìm thấy được!”

“Trốn? Em cứ thử xem?” Anh chỉ cho là cô đang nói đùa, liền hừ lạnh mà đáp lại, xoa đầu cô như đang vuốt ve cún con, “Sắp xếp gọn gàng quần áo vào tủ, sau đó xuống lầu nấu bữa sáng!”

Ưu Ưu bò dậy, nhìn xuống quần áo đầy sàn, lại nhìn sang dáng người giằng co của anh, liền thấy tức giận muốn đá anh ấy một cái!

Cô vẫn rất tích cực mà nấu bữa sáng, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt để chỉnh anh chứ?!

Hai bát cháo trắng, cùng với trứng chiên vô cùng xấu xí, còn có vài lát bánh mì nướng, Đường Thiếu Đình nhíu mày lại, đại khái là bảo cô vào nhà bếp lấy mứt hoa quả ra.

Không phải người ta thường nói, những đứa trẻ có gia đình khó khăn thường đảm đang từ sớm hay sao?

Sao cô lại có thể như thế này được?

Cầm thìa lên, vừa húp một muỗng, anh đã hơi ngây người ra.

Ưu Ưu đi vào phòng bếp, nhanh chóng lấy mứt trái cây rồi quay lại, nhìn thấy anh cầm muỗng mà ăn cháo, cô liền đắc ý mà cong môi, chỉ thấy được anh vừa ăn một ngụm đã nôn hết vào thùng rác bên cạnh.

“Ha ha ha! Anh Đình, hương vị của ớt tinh chế thế nào? Ai bảo anh bắt em đi nấu cơm!” Nhìn thấy anh liên tục uống nước, trừng mắt nhìn cô, cô liền cất tiếng vui sướng khi thấy người gặp hoạ.

Cô ngồi xuống cũng cầm muỗng lên, ăn từng ngụm lớn, vẻ mặt đắc ý mà nhìn sang anh ngồi ở đối diện đã định thần lại, cười tủm tỉm nhìn lại cô!

Ưu Ưu vốn còn đang cười đắc ý, giờ khắc này, cái miệng nhỏ lại chu lên, gương mặt lập tức chuyển sang đau khổ, vị cay bùng lên trong khoang miệng, trong nháy mắt, đầu lưỡi đã tê rần, đôi môi cũng nóng đến đau!

Cô cúi đầu xuống nôn ra, “Oa” lên một tiếng rồi khóc lớn như đứa trẻ ba tuổi! Từng giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống!

Bản thân cô chưa từng ăn cay, vậy mà lại bị cay đến rơi nước mắt!

Rõ ràng là người cay đến phát khóc phải là anh, vậy mà cô lại bị anh bẫy ngược lại!

Bình Luận (0)
Comment