Mấy năm nay bà nội bà đây tận mắt chứng kiến từng đứa cháu nội trai, cháu nội gái bị Vương Hậu tính kế, mất đi quyền thừa kế vương vị không nói, có đứa còn mất luôn cả tính mạng!
Sáu năm trước, đứa cháu gái của nhỏ nhất của bà chỉ có 16 tuổi, bị tổ chức khủng bố bắt cóc, giết con tin, tuy cuối cùng chạy thoát, nhưng trong sáu năm này, nào dám lộ diện, vẫn luôn trốn ở trong quân đội.
Tuy nói giờ là lính đặc chủng, cũng có người nhà mẹ ruột cô bảo vệ, nhưng liệu cô có thể đấu với ả đàn bà hiểm độc lòng dạ rắn rết này không?!
Ánh mắt của mọi người như đao đâm vào Ưu Ưu, mấy vị công chúa vương tử ấy giống như bắt đầu hoài nghi, bắt đầu tin lời hai diễn viên nam kia nói rằng họ là do Ưu Ưu sai khiến!
Ưu Ưu thờ ơ quét qua mấy anh chị em họ cô chơi rất thân lúc còn nhỏ, đôi mẹ con này thật có bản lĩnh, sau khi họ tiến cung, dễ dàng giành được sự yêu quý của họ.
Cô lại nhìn người mặt đầy tức giận, ước gì có thể ngay lập tức nhốt mình vào nhà giam kia, cha ruột của cô.
Cô là con gái ruột của ông!
Lại chẳng bằng đứa con gái riêng trong mắt ông!
Vương thất sớm đã không còn là nơi cô yêu thương như lúc nhỏ nữa rồi, nơi này, trừ bà nội ra thì không có ai thích cô, cũng không ai đáng để cô nhớ nhung! Cô “đã chết” sáu năm, còn sống trở về, chẳng ai yêu thích ngoài bà nội.
“Ưu Ưu! Sao con có thể làm ra loại chuyện này? Tại sao con muốn hại chị con?!” Vương Hậu đi đến trước mặt Ưu Ưu, cực kỳ đau lòng nói. Bà ta đang thể hiện kỹ năng diễn xuất trước mặt người ngoài.
Trong âm thầm, Ưu Ưu sớm đã trở mặt với cặp mẹ con này rồi!
Đương nhiên Mục Dã biết, Ưu Ưu bị oan, anh ấy không ngờ mẹ con Vương Hậu hạ tiện đến vậy, xấu xa đến vậy, vậy mà có thể đảo ngược tình tiết!
“Phụ vương, Vương Hậu, nếu tôi nói hai diễn viên nam này vu khống tôi, các người tin không?” Ưu Ưu nhìn Vương Hậu một cái, đi đến giữa đại sảnh, nhìn người cha tệ bạc của cô, lên tiếng nói.
“Tại sao họ phải vu hại con? Ngoài ra, ta không tin chị ba của con sẽ làm ra chuyện như vậy!” Quốc Vương phẫn nộ nói.
“Ha! Thật là chuyện buồn cười nhất trên đời!” Ưu Ưu lạnh lùng cười, giọng nói rất lớn, ánh mắt khinh thường rơi trên người Ô Na Na: “Con gái cưng của các người, hành động phóng túng, đời sống riêng tư thối nát, trong bữa tiệc sinh nhật không kiềm chế được nỗi hiu quạnh, giao hoan với hai người đàn ông trong hành cung của chính mình, bị các vương tử công chúa này bắt tại trận! Chẳng những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn thông đồng với hai người đàn ông này vu hại tôi!”
Thân hình Ưu Ưu nhìn có vẻ gầy yếu mảnh khảnh, lúc này, giống như vũ trụ nhỏ tràn đầy năng lượng, từng lời nói ra đều mang theo gai đâm!
“Ưu Ưu! Con còn vu khống cho Na Na!” Quốc Vương tức giận nói.
“Phụ vương, sao em ấy có thể nói con như vậy chứ?” Ô Na Na khóc nói.
“Từng người các người đều nói tôi vu khống cô ta, nói tôi sai khiến hai người đàn ông này câu dẫn cô ta! Đêm nay, đừng trách tôi không để mặt, xé rách cái gọi là lớp vỏ ngoài giả tạo của công chúa điện hạ thanh thuần cao quý trong mắt các người!” Ưu Ưu lớn tiếng nói.
Lúc nãy Hoàng Thái Hậu còn toát mồ hôi vì Ưu Ưu, giờ đây, nhìn đứa cháu gái mặt vô cảm đứng ở giữa đại sảnh, dáng vẻ cực kỳ bá khí, bà nội là bà đây thật muốn gọi người dâng lên một quả dưa, để bà vừa gặm vừa xem kịch.
Chỉ thấy nhóc con nâng tay phải lên, phất ngón tay một cái, một người đàn ông dáng vẻ là thị vệ tiến vào đại sảnh, xách một cái thùng đen trong tay.
Vương Hậu cau mày, tất cả thị vệ trong hoàng cung đều là người của bà ta, sao kẻ này lại nghe lời Ưu Ưu?!
Ưu Ưu nhận lấy cái thùng đen kia từ trong tay thị vệ, đi đến cạnh một chiếc bàn trang trí hoa văn màu vàng, đặt chiếc thùng lên bàn, mở ra, bên trong là một chiếc máy tính xách tay.