Mọi người nhìn Ưu Ưu mở máy, dùng chiếc máy tính gắn cap chuyển đổi kênh, kết nối với màn hình ti vi to trên tường, chỉ là không biết cô đang định làm cái gì.
Vương Hậu hơi căng thẳng nhìn Ô Na Na, bà ta vẫn hơi kiêng dè với Ưu Ưu, nhưng trong mắt bà, tuy Ưu Ưu trốn trong quân đội sáu năm, trở nên đao súng bất nhập, cũng có thế lực trong quân đội, nhưng vẫn là một kẻ vô dụng, nhất là ở trong vương thất, một thân tín cô cũng không có.
Lúc này, thấy rõ ràng là thuộc hạ của mình, nhưng lại giúp cô làm việc, trong lòng Vương Hậu bồn chồn lo lắng.
Ô Na Na vẫn còn khóc, cũng tiếp nhận được ánh mắt của Vương Hậu, nhưng cô ta tự cho rằng mình không có cái cán nào để Ưu Ưu nắm thóp, nếu như có, Ưu Ưu sớm đã moi ra rồi.
Không lâu sau khi mở máy tính lên, ti vi phát ra âm thanh hỗn tạp, trong đó vang lên tiếng hét, tiếng cười phóng túng và vui sướng của con gái, giọng nói đó mọi người đều quen thuộc, là giọng nói của tam công chúa thanh thuần cao quý của họ.
Trong khung cảnh u tối, lờ mờ có thể thấy Ô Na Na đang trong hộp đêm phong lưu khoái hoạt uống rượu, xung quanh cô ta có đến mấy tên đàn ông, dung mạo đều là người phương tây, không lâu sau cô ta bắt đầu hút cần sa.
Sau đó nữa, hiện lên càng nhiều cảnh tượng thiếu nữ không nên nhìn, ánh mắt mọi người đều rơi trên người Ô Na Na vẫn còn đang khóc lê hoa đái vũ.
“Quốc Vương, Vương Hậu, các người nhìn thấy không? Chính là công chúa của các người, cô ta đang làm gì vậy?” Mục Dã nhìn Quốc Vương ngơ ngác, lên tiếng chất vấn.
Mấy công chúa vương tử kia đã tin là Ưu Ưu sai khiến hai diễn viên nam câu dẫn tam công chúa, lúc này lại bắt đầu nghi ngờ năng lực phán đoán của mình, họ cũng trơ mắt nhìn đoạn phim, tam công chúa hành động cực kỳ phóng đãng.
Hoàn toàn là hai người với cô ta ngày thường.
“Tam công chúa của các người tự cho rằng, mỗi lần đi một nước Châu u, dùng thân phận khác nhau để chơi, thì tưởng không có ai biết được bộ mặt thật của cô ta.” Ưu Ưu khoanh tay, lớn tiếng chế nhạo nói.
Hóa ra, Ô Na Na sợ bị người phát hiện đời sống riêng tư thối nát, lần nào cũng trốn ra nước ngoài chơi. Cô ta cho rằng người không biết quỷ không hay, lại không ngờ, hai năm trước người của Ưu Ưu đã theo dõi cô ta rồi.
“Ưu Ưu, đoạn phim này em lấy từ đâu? Em lại đang hại…”
“Ô Na Na, cô muốn nói tôi lại hãm hại cô nữa sao? Lẽ nào, mấy thước phim này là tôi cầm súng chĩa vào đầu cô, đứng sau lưng ép cô quay, còn nhiều đoạn cô càng phóng túng hơn nữa kìa, muốn tôi phát tiếp không?” Ô Na Na còn chưa nói dứt câu, đã bị Ưu Ưu mạnh mẽ ngắt lời.
“Có điều, lúc nãy các vị công chúa vương tử đã thấy được cảnh tượng giao hoan của cô và hai người đàn ông rồi, tôi không tiếp tục làm bẩn mắt mọi người nữa. Ở đây tôi còn có tài liệu cô đi trị bệnh tình dục ở Mỹ, cô có muốn xem thử không? Còn nữa, hai vị này, chúc mừng các người, có thể đã bị truyền nhiễm căn bệnh tình dục đáng sợ đó rồi.” Ưu Ưu đi đến bên cạnh hai diễn viên nam được thông đồng, quăng một đống tài liệu lên người họ.
Bệnh tình dục.
Diễn viên nam nhặt tờ giấy đất lên, lúc đọc được chẩn đoán bên trên, hai người trơ mắt, họ nhìn Ô Na Na như nhìn thấy quỷ.
Sắc mặt Ô Na Na sớm đã đỏ rực.
“Công chúa cô hại chúng tôi.” Một diễn viên nam đứng dậy, đi đến bên cạnh Ô Na Na, kích động nói.
“Tôi, tôi không có, là Ưu Ưu hại tôi.” Ô Na Na vội phản bác.
Diễn viên nam nghĩ rằng có thể mình đã bị truyền nhiễm căn bệnh tình dục mãi mãi không thể trị, đâu còn lý trí, chỉ có cơn căm phẫn bộc phát.
“Không phải công chúa Ưu Ưu sai khiến chúng tôi, là cô chủ động quyến rũ chúng tôi.”
Anh ta nói xong câu này, toàn hiện trường xôn xao, diễn viên nam còn lại đã quỳ trên đất, đau khổ khóc đến mất tiếng.