Tuy Ô Na Na lắc đầu khóc lóc không ngừng, dáng vẻ bị oan, nhưng mọi người không bị mù. Nếu hai diễn viên nam này thật sự bị Ưu Ưu mua chuộc hãm hại Ô Na Na, vậy sau khi họ biết có thể bị lây bệnh tình dục, sẽ càng hận Ưu Ưu hơn mới đúng, sao có thể tẩy trắng cho cô.
Cho nên, chân tướng chuyện này chính là, Ô Na Na và hai diễn viên nam đang lén vui vẻ trong hành cung, sau khi bị mọi người xông vào phòng đã mua chuộc hai người họ, hắc nước bẩn lên người Ưu Ưu.
Vạn lần không ngờ, tam công chúa của họ, vậy mà lại là một vị công chúa như vậy.
“Mọi người đều nghe thấy rồi nhỉ? Không phải tôi sai khiến họ câu dẫn Ô Na Na, mà là Ô Na Na này không kiềm chế được quyến rũ, con gái đã có chồng chưa cưới mà lại đi câu dẫn họ. Hơn nữa, bề ngoài cô ta vốn thanh thuần, trong xương lại là một đứa con gái phóng đãng.” Ưu Ưu lên tiếng chế nhạo.
Mấy công chúa lúc trước tâng bốc Ô Na Na, lúc này đây, bị vả mặt bốp bốp.
“Ô Na Na con quỳ xuống cho mẹ.” Vương Hậu thấy hai diễn viên nam đều đã phản bội, hơn nữa, trên tay Ưu Ưu có nhiều tài liệu phim ảnh đến thế, nếu còn chống chế chỉ phát triển càng thêm khó xử.
Bà ta nhìn Ô Na Na, nghiêm giọng quát.
Đồng thời, cũng quỳ một gối xuống trước Quốc Vương: “Vương Thượng, ta thật sự không biết Ô Na Na sau lưng lại bất kham như vậy, xin lỗi.”
“Vương Hậu, con gái của bà, bà có thể không rõ sao? Ban nãy bà nói câu này thế nào, vỏ ngoài giả tạo của cô ta bị xé rồi, bà bèn giả vờ hồ đồ đấy à?” Ưu Ưu không chút khách sáo phản bác lại.
Vương Hậu mặt vô tội: “Ưu Ưu, ta, ta thật sự không biết.”
“Được, tôi mặc kệ bà có biết hay không, lúc nãy các người vu khống tôi, cần cho tôi một lời giải thích.” Ưu Ưu lại nói.
“Ưu Ưu, ban nãy Ô Na Na vu khống con, ta thay con bé xin lỗi con.” Vương Hậu căng cứng da đầu nói, trên mặt lại tỏ ý hối lỗi chân thành..
“Ưu Ưu, con đủ rồi. Khả Khả, San San, còn các con nữa, lui xuống hết đi.” Quốc Vương lúc này mới lớn tiếng nói.
Nhìn dáng vẻ của ông, phảng phất như người làm sai là Ưu Ưu.
Lòng Ưu Ưu rét lạnh.
Mấy công chúa, vương tử công tước ấy, toàn bộ đều lui ra khỏi đại sảnh, còn dặn dò họ không được phép nói chuyện này ra bên ngoài.
“Quốc Vương, Vương Hậu, Hoàng Thái Hậu, hôn sự của tôi và Ô Na Na, cho dù các người gây thêm áp lực gì cho gia tộc họ Mục, cũng không thể đâu. Tôi không muốn lấy một người con gái mắc một căn bệnh dơ bẩn về nhà, cô ta cũng không xứng.”
Lúc nói chuyện, khóe mắt còn sót lại của Mục Da nhìn Ưu Ưu cả người thuần bạch như tiên tử.
Ô Na Na quỳ trên đất, một câu cũng không dám nói.
“Mục Dã, chuyện này là vương thất chúng tôi có lỗi với cậu, hủy bỏ hôn ước.” Quốc Vương cuối cùng cũng nói một câu tiếng người, có điều, ông cũng không dám đắc tội với gia tộc họ Mục.
Có được câu trả lời này, Mục Dã vô cùng hài lòng, ghét bỏ nhìn Ô Na Na, lại nhìn Ưu Ưu, gật đầu với cô, đi ra ngoài.
“Ưu Ưu con chiếu mấy thước phim đó trước mặt nhiều người như vậy, ra thể thống gì.” Sau khi tất cả người ngoài đều rời khỏi, Quốc Vương lại chỉ trích Ưu Ưu.
Ưu Ưu bùng nổ trong lòng.
“Phụ thân, người thật sự già lẩm cẩm rồi, người vu khống con trước là họ nên con mới đưa ra chứng cứ, nếu không thì, để mặc cho họ vu khống con sao.” Ưu Ưu tức giận nói.
Quốc Vương bị nghẹn đến mặt mũi đỏ lên một trận, không nói nên lời, trái lại là Vương Hậu, lại vờ vĩnh xin lỗi Ưu Ưu, diễn kịch cho Quốc Vương xem, trong lòng lại hận Ưu Ưu muốn chết.
Con nhóc này, vậy mà lại không bị phép thôi miên mê hoặc.
Quốc Vương không nói gì nữa bỏ đi, Vương Hậu cũng dẫn Ô Na Na rời đi, chỉ còn lại một già một trẻ.
“Nhìn con trai ngu xuẩn vô năng do người dạy ra đi.” Ưu Ưu ghét bỏ nói với Hoàng Thái Hậu, dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị đi.