Không phải trời mưa, là xe cứu hỏa.
Người của bang Hắc Ưng lúc nãy vẫn còn đắc ý, lúc này, cũng chỉ biết đứng đó trơ mắt nhìn đóm lửa vừa chắc đã bị xe cứu hỏa bơm nước dập tắt.
Đường Thiếu Đình cũng bất ngờ vì sao xe cứu hỏa tới nhanh như vậy.
Anh không biết, là công chúa Ưu Ưu đã gọi điện đến nên xe cứu hỏa mới tới nhanh như vậy, nếu không bọn họ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà cho qua vụ cháy này.
Thế lực của Hắc Ưng rất lớn, không ai dám đụng tới bọn chúng.
“Còn đứng đó làm gì, đánh!” Lửa đã bị dập tắt, anh cũng không cần kiêng kỵ gì nữa, phải cho bang Hắc Ưng một bài học, nếu không, bọn họ sẽ ngày càng phách lối.
Đường Thiếu Đình ra lệnh, đám đàn em nhanh chóng xông lên đánh nhau với người bang Hắc Ưng.
Anh quay lại tìm Ưu Ưu, nhưng đã không thấy cô nữa rồi.
“Ưu Ưu!” Anh lớn tiếng gọi cô, sợ cô bị người bang Hắc Ưng bắt đi lần nữa, đêm nay cô lại uống say như vậy.
“Anh Đình!” Từ bên trong truyền đến tiếng gọi của Ưu Ưu, Đường Thiếu Đình lập tức qua đó, anh thấy ngọn lửa sáng lên ở phía đối diện, là một người có kinh nghiệm thực chiến phong phú, đương nhiên anh biết đó là gì.
Là súng trường.
“Nằm xuống.” Anh xông đến chỗ Ưu Ưu, kêu lớn.
Vừa dứt lời, Ưu Ưu đang chạy đến chỗ anh đã nhanh chóng nằm xuống, tốc độ của cô còn nhanh hơn tốc độ viên đạn.
Phát súng này, bắn trúng một bên cột điện.
Ưu Ưu tránh được viên đạn này nhưng cô phát hiện ra còn viên đạn khác đang phóng tới, thân thể của cô nhanh nhẹn lăn trên đất, tránh được mưa bom bão đạn, Đường Thiếu Đình nắm súng lục trong tay, nấp sau cột điện, nhắm chuẩn chỗ tên bắn tới.
Chỉ là súng lục làm sao bằng được súng trường, tầm bắn ngắn, độ chính xác thấp, sợ là con không tới được chỗ tên đó đang đứng, cũng may nhìn ngắm xung quanh một hồi anh liền nhanh nhẹn nấp sau một cột điện khác.
Tay súng đang ẩn nấp trong bóng tối bỗng đứng lên, bắn về hướng cột điện chỗ Ưu Ưu đang đứng.
Mấy tay súng này đến đây để ám sát cô.
Ưu Ưu cảnh giác cao độ, nhanh chóng lách người qua, nấp phía sau đống gạch, ba tên súng vẫn cứ bắn về phía cô, Đường Thiếu Đình nhận thấy bọn chúng ngày một tới gần, anh nâng súng lục trong tay ngắm chuẩn đầu của tên gần nhất mà bắn, một phát chết tươi.
Còn lại hai tên, chúng chia ra, một tên đuổi theo Ưu Ưu, tên còn lại đối phó Đường Thiếu Đình. A Phong trở về, thấy cảnh này lập tức nổ súng, phát súng này đã bị trượt, Đường Thiếu Đình tiếp tục bắn thêm phát nữa.
Anh sốt ruột vô cùng, trong lòng chỉ nghĩ đến sự an nguy của Ưu Ưu, cuối cùng anh bắn một phát trùng ngay đầu một tên, anh và A Phong nhanh chóng đi tìm Ưu Ưu.
Chưa tìm được cô đã nghe cô kêu lên một tiếng thất thanh, sau đó, một chiếc xe việt dã chạy xoẹt qua.
Anh nhanh chóng đuổi theo, khoảng cách giữa anh cùng chiếc xe việt dã kia ngày càng xa, chiếc xe nhanh chóng mất hút.
Không kịp rồi, anh đành dừng lại, tâm trạng ảo não vô cùng, tay phải vẫn còn cầm súng, anh đưa hai tay lên ôm lấy đầu.
Ưu Ưu bị phần tử vũ trang bắt đi rồi.
Trong đầu anh bây giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là suy nghĩ về cô. Tại sao nhưng phần tử vũ trang đó lại muốn bắt cô, giết cô.
“Ưu Ưu!” Anh đứng giữa đường, khuôn mặt đầy vẻ tức giận mà hét lên.
Lúc đó, Ưu Ưu bị đánh ngất xỉu, trên đầu vẫn còn chảy máu, cô bị bọn chúng vứt lên ghế sau của xe, xe đang chạy nhanh thì đột nhiên dừng lại, thì ra là bị một chiếc xe quân đội chặn lại.
“Tông trực tiếp vào cho tôi!” Tên lính đánh thuê phân phó cho tài xế, tài xế lập tức đạp chân ga, lái thẳng đến chỗ chiếc xe của lính đặc chủng được trang bị đầy đủ kia.