Lần đầu tiên Ưu Ưu bị người ta đánh úp, đàn em của cô cùng mấy người bảo vệ cô liền được phái đi giải cứu cô, bọn họ ngồi xổm trên mặt đất, họ đều là lính đặc chủng được võ trang đầy đủ, ai cũng mang súng ngắm thẳng về phía chiếc xe của bọn bắt cóc, chuẩn bị cướp xe, ai ngờ chiếc xe việt dã cứ thế mà lao thẳng đến, bọn họ nhanh chóng tản ra, hướng súng về phía bánh xe mà bắn.
Xe việt dã chạy nhanh về phía trước, do bánh xe bị nổ nên chiếc xe chạy loạn xạ thành hình chữ S, tài xế vẫn cứ giẫm lên chân ga.
“Đừng thằng kia, phía trước là bờ sông đó thằng ngu!” Tên lính đánh thuê ngồi bên tài xế hét lên, phía sau Ưu Ưu đã tỉnh lại, nghe tiếng thét chói tai của bọn họ, cô nhận ra chiếc xe sắp lao xuống sông rồi.
Lúc xe sắp bay xuống sông, cô mở cửa xe.
Đường Thiếu Đình lái xe máy, chạy dọc theo hướng chiếc xe việt dã, anh chạy rất nhanh.
Chạy được một lúc, anh bỗng nghe tiếng còi cảnh sát réo inh ỏi, chắc là anh đã chạy được hai cây số rồi, đến bên một cây cầu lớn bắt qua sông, nghe cảnh sát nói, vừa có một chiếc xe việt dã rơi xuống dưới.
Nghe những lời của cảnh sát, trái tim anh như rơi xuống vực sâu.
Có phải ở trên xe, Ưu Ưu đã giằng co với mấy tên lưu manh nên xe mới mất đà mà rơi xuống sông?
“Ưu Ưu…” Anh lẩm bẩm gọi, rồi nhanh chóng chạy vọt đến chỗ cảnh sát, anh muốn lao xuống nước luôn nhưng cảnh sát đã kịp thời ngăn lại.
“Bạn gái tôi ở trên chiếc xe đó!” Anh lớn tiếng gào thét, trái tim anh như có ngàn mũi dao đang xuyên qua.
“Chúng tôi đã gọi xe cẩu đến trục vớt, xin anh bình tĩnh, mời anh đứng một bên cho, nước sông này quá sâu, anh có nhảy xuống cũng vô ích thôi.” Cảnh sát giải thích.
Đường Thiếu Đình cũng không muốn cãi nhau với họ nữa, anh nhanh chóng đi ra, đi lên phía trên cầu, chỉ một lát sau chỉ nghe tiếng “phốc”, anh nhảy xuống sông.
Dường như anh cũng chẳng nghĩ nhiều, anh chỉ biết là lúc này có khả năng cô đang giãy dụa tuyệt vọng ở dưới đáy hồ, trong đầu anh đều là dáng vẻ đêm nay lúc cô khóc.
Từ khi biết cô đến nay, anh chưa thấy cô buồn đến như vậy, hoặc là cô vốn là người không tim không phổi vậy rồi.
Anh cũng không nghĩ nhiều đến ý nghĩa sâu xa trong lời cô nói, chỉ muốn tranh thủ thời gian nhanh chóng tìm cô.
Có lẽ, lúc chiếc xe rơi xuống đã rơi vào vị trí xoáy nước, lúc này nước vẫn còn nồng mùi xăng, trên mặt nước đen ngòm, anh không ngừng gọi tên Ưu Ưu, nhưng đáp lại anh chỉ tiếng nước chảy, mặc cho anh gào thét khản cổ, cô cũng không đáp lại.
“Vương Hậu, tin tốt đây ạ, xe chở công chúa Ưu Ưu đã rơi xuống sông.” Vương Hậu vừa mới dậy, trợ lý của bà ta đã vội vàng bẩm báo.
“Lại rơi xuống sông à, sáu năm trước cũng rơi xuống sông, con nhỏ này, chết không thấy xác sao?”
Trợ lý sượng mặt, lắc đầu: “Vẫn chưa tìm được thi thể, vẫn đang nghi ngờ, thi thể bị nước cuốn đi, nhà họ Long bên đó cũng không có động tĩnh gì, nếu họ tìm được công chúa Ưu Ưu thì chắc chắn họ đã gióng trống khua chiêng rồi.”
Vương Hậu vẫn hoài nghi: “Con nhỏ này, chết bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa chết thật, lần này phải thấy xác.”
Trợ lý lui về phía sau, Vương Hậu tiếp tục ra lệnh cho bang Hắc Ưng: “Lần giao dịch này, nhất định phải thành công.”
“Vương Hậu, người đang sợ điều gì chứ, bang Hắc Ưng đã là bang phái hàng đầu trong nước, không ai dám động vào, lại có Vương Hậu dưới một người trên vạn người làm chỗ dựa, ai dám đụng đến bang Hắc Ưng chúng ta chứ?” chủ tịch bang Hắc Ưng, cũng là tay sai của Vương Hậu nói.
Trùm cuối đứng sau bang Hắc Ưng chính là Vương Hậu.
“Cận thận mới có thể làm nên chuyện lớn!” Vương Hậu nói xong lập tức cúp máy.
Chiếc xe việt dã bị rơi xuống nước đã được vớt lên, không thấy thi thể nào trong xe, Đường Thiếu Đình toàn thân ướt sũng, đứng bên bờ sông nhìn váng dầu nổi trên mặt nước.