Tiêu Đề: Trước kia tôi chỉ chơi anh thôi
Cô mặc một chiếc váy mỏng tôn lên dáng người yêu kiều, đeo một bộ trang sức kim cương trang nhã và một mùi nước hoa làm say lòng người.
Cô ở trong ngực có thể nói là đẹp động lòng người.
Ở trước mặt thị vệ, thái hậu và người gọi là bạn trai cô, tên cướp này ôm chặt cô vào lòng, không để ý cô giãy dụa!
"Còn cử động nữa! Cứ giãy dụa nữa anh sẽ làm em sưng môi lên đấy!" Anh trầm giọng nói, ngữ khí vô cùng phách lối.
"Anh buông cô ấy ra!" Mục Dã đi đến tức giận nói, thị về đã vây quanh bọn họ.
Cuối cùng ánh mắt của Đường Thiếu Đình đã chuyển từ Ưu Ưu trong lòng rơi vào Mục Dã đứng cách đó không xa. Anh cảm thấy Mục Dã có thể bị anh đá một cái vào mặt bay ra xa.
Gia tộc họ Mục đương nhiên anh đã từng nghe nói!
"Nhóc con, ra lệnh cho tôi à? Cậu có bản lĩnh đấy!" Anh khinh thường nói.
Mục Dã nghiến răng tức giận trừng mắt với người đàn ông thô lỗ kia!
"Đường Thiếu Đình! Anh thả tôi ra!" Ưu Ưu ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, nói rất vô tình.
Ánh mắt anh lại rơi vào người cô vừa vặn đối mặt với khuôn mặt nhỏ xinh xắn của cô.
"Bé cưng, em còn chơi với anh sao? Muốn thử anh đúng không? Hay sợ về sẽ bị anh giết!" Anh cười, vừa mặt dày vừa láo.
"Đường Thiếu Đình! Trước kia chơi đùa với anh vì nhiệm vụ, bây giờ không phải! Mục Dã thực sự là bạn trai của tôi, là chồng sắp cưới của tôi!" Ưu Ưu nhìn anh lớn tiếng nói, tay đẩy mạnh lồng ngực anh.
Anh sửng sốt, cô nhân cơ hội rời khỏi vòng tay anh.
"Tôi và Ưu Ưu lớn lên với nhau từ nhỏ, khi còn bé chúng tôi đã có hôn ước rồi! Tốt nhất anh đừng quấy rầy cô ấy nữa, nếu không tôi sẽ không để anh ở nước T nữa đâu!" Mục Dã hung dữ nói.
Đường Thiếu Đình nhếch miệng tàn nhẫn, tiến lên nắm lấy cổ áo của Mục Dã vung nắm đấm lên đánh vào mặt anh ta!
Mục Dã lập tức chảy máu mũi, cơ thể lảo đảo suýt ngã được thị vệ đỡ lên.
"Mục Dã!" Ưu Ưu hét to, cô tức giận trừng mắt với Đường Thiếu Đình, "Đường Thiếu Đình! Anh ấy nói sự thật đấy!"
Tay phải Đường Thiếu Đình vẩy một cái, làm dịu cơn đau vừa bị khi đánh người.
"Ngoan, sao vậy? Hả? Có ẩn tình gì sao? Đột nhiên dọa anh như vậy? Anh Đình của em sợ lắm đấy!" Anh đến gần cô từng bước một, vừa đi vừa hỏi, ánh mắt nhìn khuôn mặt vô tình của cô!
"Đường Thiếu Đình! Anh đừng tự cho mình là đúng! Đường đường là một công chúa như tôi sao có thể ở bên một kẻ không ra gì như anh?!" Ưu Ưu lớn tiếng phản bác, ngữ khí mỉa mai.
Anh vẫn cười, dáng vẻ không tin chuyện cô nói.
"Ưu Ưu, em thế này không đáng yêu chút nào, em có nỗi khổ tâm gì mà lại không thể nói với người đàn ông của mình? Hả?” Anh nhìn cô và hỏi nhẹ nhàng.
"Đường Thiếu Đình! Trước kia anh từng nói cho dù tôi là phụ nữ thật cũng sẽ không thích tôi. Vì câu nói này nên tôi muốn khiến anh yêu tôi rồi đá anh! Sự thật đã chứng minh tôi làm được rồi!" Cô chế nhạo anh.
Anh sững sờ đứng đó không nói được câu nào, một lúc lâu sau mới tỉnh táo.
"Ưu Ưu! Anh hỏi em lần nữa, rốt cuộc em muốn thế nào?" Lần này anh nói nghiêm túc, ánh mắt khóa chặt vào khuôn mặt cô.
"Đường Thiếu Đình! Tôi cũng nghiêm túc nói cho anh biết một lần nữa, trước kia tôi dùng thân phận giả để chơi đùa anh thôi! Thực ra tôi là công chúa đã có chồng sắp cưới! Sau này nếu anh dám quấy rồi tôi thì đừng trách tôi không khách thí!" Cô lại nói một cách vô tình một lần nữa, ngang nhiên đi về phía Mục Dã đang che mũi.
Đường Thiếu Đình nhếch môi, "Em luôn miệng nói chơi rốt cuộc là ai chơi ai? Em cho rằng anh chịu thiệt sao? Ngu ngốc! Tiện đây nói cho em biết, anh cũng chưa từng yêu em! Em biết rõ anh yêu ai hơn cả anh cơ mà!"